Translate

Friday, October 31, 2008

Rồi có một lúc



Rồi có một lúc ta nhìn lại chính ta
Phải chăng ta sinh lầm thế kỷ?
Hay ta lầm lạc giữa chốn bụi trần
Để lòng ta vương mang nhiều cay đắng

Ta cảm thấy lòng mình như chùng lại
Bao đau buồn như chực muốn trào ra
Phải chăng đời chỉ là niềm khổ ải?
Phủ xuống trần gian bao nỗi muộn phiền

Nhìn về quá khứ chỉ là niềm đau làm lòng ta tê tái
Nhìn về tương lai là khoảng trống mông lung
Đã mang làm kiếp con người
Thôi đành chịu vậy, trông vời niềm đau

PHP
10/31/08

Thursday, October 30, 2008

Ta chỉ mong có một ngày



Ta ngồi đây nhớ về quê cũ
Nhớ Đà Nẵng thương yêu với những con đường
Nhớ những hàng cây che mát rượi bước chân ta
Nhớ những bạn bè thân quen bao nhiêu năm chưa gặp lại

Ôi nhớ lắm! Nhớ nhiều khôn xiết kể
Biết bao nhiêu những kỷ niệm buồn vui
Từ thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành
Đã in đậm trong ta không thể nào phai nhạt

Nhưng nhớ nhất những tháng ngày sau cơn binh lửa
Giặc kéo về gây tang tóc đau thương
Bao nhiêu gia đình phải tan cửa nát nhà
Vộ xa chồng, cha xa con trong ngút ngàn cay đắng

Biết bao nhiêu gia đình phải rời xa thành phố
Để lên vùng Kinh Tế Mới khai hoang
Rừng thiêng nước độc với muỗi, vắt và sên
Nói sao cho hết những trường thiên thống khổ

Chúng còn dùng chính sách cướp của những gia đình giàu có
Làm biết bao người phải lâm cảnh trắng tay
Tội ác của chúng chất chồng cao như núi
Sách vở nào có thể ghi hết những tai ương

Ta chỉ mong có một ngày mai tươi sáng
Là ngày giặc thù phải đền trả nợ trước nhân dân
Là ngày lá cờ vàng ba sọc đỏ thân yêu
Sẽ phất phới tung bay trên mọi nẻo đường quê hương đất nước.

PHP
10/29/08

Wednesday, October 29, 2008

Duyên phần


Tặng Nhẫn



Ngày nao hoa tím gởi em,
Dệt bao mộng đẹp êm đềm tuổi xuân
Nay thơ cứ mãi xoay vần
Tình em cứ đợi duyên phần người xưa.

PHP
10/28/08

Tuesday, October 28, 2008

Quy định quái đản


Gần đây, nghe tin rằng Bộ Y Tế của Cộng Sản Việt Nam vưà mới ra một quy định
'quái đản". Người dân muốn đưọc lái xe gắn máy, phải có chiều cao tối thiểu 1m45, độ dài của chân phải là 75 cm, vòng ngực phải 72 cm. Như vậy những ai mà ngực lép (vòng ngực dưới 72 cm) thì không được lái xe gắn máy. Những người mà độ dài của chân dưới 75cm thì cũng khỏi được lái xe. Thôi thì nhân dân ta "lái xe đạp" là "chắc cú". Những bậc "cha mẹ dân" cùng những hạng "con ông cháu cha" đâu có cần đi xe gắn máy. Chúng ngồi trên những xe hơi đời mới, máy lạnh chạy "vù vù" quá sức thỏai mái. Chỉ có đại đa số người dân còn lại là phải dùng xe gắn máy , là phương tiện duy nhất để đi lại làm nguồn kiếm cơm nuôi sống bản thân cũng như gia đình. Các nhà thống kê tính rằng nếu chiếu theo quy định này thì chỉ khỏang 10% dân chúng Việt Nam có đủ điều kiện để lái xe gắn máy. Việt Nam sẽ trở lại thời kỳ "một rừng xe đạp tung tăng khắp phố phường". Như vậy cũng tốt thôi. Việt Nam sẽ được tiếng là quốc gia ít ô nhiễm nhất hành tinh (bây giờ là một trong những quốc gia mà tình trạng ô nhiễm đáng được báo động), Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ được dịp rêu rao rằng dưới sự lãnh đạo tài tình của Đảng, Việt Nam là quốc gia "sạch nhất hành tinh"

PHP
10/28/08

Monday, October 27, 2008

Một chút vẩn vơ




Em về bên ấy nhớ không?
Tình ta vẫn mãi thơm nồng nụ hôn
Xa em lòng thấy bồn chồn
Nồng hương lửa đượm thả hồn vẩn vơ

PHP
10/27/08

Sunday, October 26, 2008

Mộng đầu xuân



Đời vẫn đẹp như tình yêu vừa chớm
Như tình nhân đơm giấc mộng đầu xuân
Em xuân thì- tóc bím cài óng ả
Làm ngất ngây gã trai trẻ si tình

PHP
10/26/08

Saturday, October 25, 2008

Lê Thị Công Nhân vị nữ lưu thời đại



Lê Thị Công Nhân, vị nữ lưu thời đại
Vẫn kiên cường trước bạo lực dã man
Nối gót Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Bùi Thị Xuân
Một lòng vì nước, vì tiền đồ dân tộc

Trước kẻ thù vẫn hiên ngang, vững chải
Không mềm lòng, không khuất phục lũ cuồng điên
Xem nhà tù như thay nơi cư trú
Em vẫn hiên ngang trước bè lũ hung tàn

Lòng nung nấu một quyết tâm không thay đổi
Quét sạch lũ côn đồ Cộng Sản lưu manh
Đem độc lập về cho Tổ Quốc
Đem tự do cho nhân dân đang khốn khổ trăm bề

Tổ Quốc ta chiều dài bốn nghìn năm dựng nước
Đây cũng là nơi lịch sử sẽ sang trang
Lê Thị Công Nhân, người phụ nữ kiêu hùng
Em sẽ mãi mãi là niềm tự hào dân tộc.

PHP
10/25/08

Em đã đi



Em đã đi không một lời từ biệt
Anh như người hụt hẫng giữa thinh không
Phải chăng đời không như lòng nguyện ước?
Nên biển xa dần...làm nỗi nhớ mênh mông...

PHP
10/25/08

Hóa ra hôm nay là ngày sinh nhật của mình. Đang bước dần vào tuổi "già"!

Friday, October 24, 2008

Utah xa



"coi bộ lạnh sáng này Utah đó
tháng mười qua có giống Trị Thiên xa
dù đã xuống trần quê nhà [xa quá]
lại gần như thoáng lạnh tháng mười ta

đi với đất có trời đi cho biết
đo đường xa đất khó với anh em
đo chưa hết đường quê hương mới tiếc
thiếu câu ca lục tỉnh của em miền

sáng nay dậy ngồi quay quay nhớ tiếp
cộng Sài Gòn biền biệt mấy chục năm ./."

nna

Cảm đề thu


Trời vào thu gió se se lạnh
Lá rụng nhiều nên cành cũng xác xơ
Người lữ thứ chợt nhớ ngày xưa cũ
Nhớ quê hương nhức nhối cả tâm can

PHP

10/24/08

Mãi vẫn là thu



đi về kiếm đại cái chai
thu về trở gió đường dài mắt trông
hỏi em dạo nọ nay chồng
khuất đâu hàng dậu đời lòng vòng con

thu rồi vàng lá đầu non
thu nay lá vẫn mãi còn là thu.

nna

24 tháng 10, 08

Wednesday, October 22, 2008

Còn đâu nữa



Còn đâu nữa những chuỗi ngày êm đẹp
Quê hương giờ đã xa lắc xa lơ
Hồi tưởng lại những tháng ngày xưa cũ
Chỉ còn trong ta những tiếc nuối muộn phiền

PHP

Tuesday, October 21, 2008

Chờ mong

Tặng người xưa...


Em xõa tóc nghiêng dài trong bóng nắng
Chiều dần lên hiu hắt nỗi mong chờ
Người xưa- đang ở xa muôn dặm
Nên mãi yêu thương, mãi vấn vương.

PHP
10/21/08

Nguyễn Chí Thiện, ông là ai?

Trong vòng hơn một tháng trở lại đây, dư luận Cộng Đồng Người Việt ở Orange County cũng như báo chí của người Việt dấy lên câu hỏi: Nguyễn Chí Thiện là thật hay là giả? Ông ta có phải là tác giả của tập thơ Vô Đề hay là không? Sự việc khởi đầu bằng một loạt bài báo của ông Triệu Lan đăng trên nhật báo cũng như tuần báo Saigon Nhỏ nêu lên nghi vấn về nhân vật Nguyễn Chí Thiện. Tiếp theo đó, bà Hoàng Dược Thảo cũng đăng một loạt bài về ông Nguyễn Chí Thiện. Sau đó là một trận bút chiến giữa những người cầm bút người Việt ở Orange County xoay quanh vấn đề này như nhà văn Phan Nhật Nam, người viết bút ký chiến trường "Mùa hè đỏ lửa" trước năm 1975 có bài viết với lời lẽ bênh vực Ông Nguyễn Chí Thiện.

Riêng bản thân tôi, việc Ông Nguyễn Chí Thiện thật hay là giả, là tác giả của tập thơ Vô Đề hay là không, điều này đối với tôi không thành vấn đề. Chỉ biết rằng từ ngày sang Hoa Kỳ đến nay, ông chưa bao giờ có lời phỉ báng Việt Nam Cộng Hòa, vẫn tôn trọng lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu của chúng ta. Mỗi lần nói chuyện với Cộng dồng người Việt, ông vẵn lên tiếng chưởi bới không tiếc lời về Đảng Cộng Sản Việt Nam và Hồ Chí Minh. Điều này chúng ta còn mong ước gì hơn?

PHP

Sunday, October 19, 2008

Tự tình

Gần 30 năm
Không và thời gian chừng hoàn toàn biến đổi
Nhưng ký ức xa xưa vẫn nguyên vẹn hình hài
Thắng quá khứ và thắng cả tương lai
Sẽ mãi mãi cùng ta đến tận cùng hơi thở
Ký ức đó sẽ muôn đời nhắc nhở
Còn là người phải nhớ đến non sông
Nhớ tiền đồ gấm vóc của dân tộc cha ông
Đã trải mấy nghìn năm dầy máu xương xây đắp
Máu 18 đời Vua Hùng từ ảỉ Nam Quan tràn ngập
Xương Đinh Lê Lý Trần chất chồng đến tận mũi Cà Mau
Công đức tiền nhân vòi vọi trời cao
To lớn quá làm sao mà quên được
To lớn quá khiến lòng ta thổn thức
Những lúc vị thân mình quên trách nhiệm con dân
Những lúc vì giá áo túi cơm tách bổn phận xa dần
Những lúc nhìn tuổi đời xa bay ôm đầu rưng rức khóc

Ôi ba mươi năm nghìn lẻ đêm trằn trọc
Nhớ quê hương xa lăng lắc luôn mơ ước một ngày về
Nhớ bạn bè, trường phố cũ của một thuở đam mê
Và nhớ quá lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu mang hồn thiêng đất nước
Ký uúc đó đã theo ta trên vạn nẻo đường lưu vong xuôi ngược
Ngày quên thôi nhưng đêm tối trùng phùng
Lặng lẽ nhìn ta với đôi mắt buồn bã mông lung
Không trách móc, chẳng giận hờn, chỉ âm thầm nhỏ lệ

Ta đã sống trăm ngàn ngày như thế
Xao xuyến nhìn lửa lòng mình như tàn lụn giữa đêm đông
Tiếng hét năm xưa còn lồng lộng thinh không
Và bài hát "Cờ Bay" vẫn nồng nàn trong huyết quản


Vẫn tự nhủ lòng không bao giờ chán nản
Phải tạo niềm tin và phải giữ lửa đấu tranh
Phải tiếp tục đi như ngày xưa Cha Anh tái chiếm Cổ Thành
Và phải sống như ngàn đời con dân nước Việt
Dẫu phải chết xin một lần được chết
Cho Tự Do, cho Nhân Quyền, Dân Chủ của Việt Nam
Lúc xuôi tay được hạnh phúc phủ dưới lá Cờ Vàng
Hồn ta sẽ thênh thang trở về với non sông bên bờ biển Thái

Gần 30 năm
Một lần nhìn lại
Gởi gấm lời này như trăn trối cho con
Quê hương non nước vuông tròn
Một giây đánh mất héo hon ngàn đời!

Từ Đà Thành
(10/04/08)


Hoàng ơi!
Đọc xong bài thơ của mi, tao không cầm được nước mắt. Biết bao giờ quê hương được thanh bình?...?...!...!...



Bẻ gãy gươm nhìn lịch sử quay



Đêm nay trời bỗng dưng trở lạnh
Đất ẩm mù sương buổi lập đông
Ta chợt soi đời trong gương vỡ
Ngờ đâu đánh mất một làn hương

Ta là kiếm sĩ sầu sông núi
Bẻ gãy gươm nhìn lịch sử quay
Em nuôi hèn mọn thân cổ thụ
Đành ngó hư không tiếng thở dài

Ta đốt lửa lên ngồi ngắm biển
Lập loè sóng bạc liếm đêm thâu
Rót ly rượu nhớ thời chinh chiến
Khuấy động mười phương một nỗi sầu

Ta đốt than hồng hâm nóng lại
Khơi dòng nhật nguyệt ngậm ngùi trôi
Giang hồ đành gác đường gươm lại
Hào khí chơi vơi đáy vực đời

Phạm Hồng Ân

Hôm nay ngồi đọc tờ nhật báo Saigon Nhỏ, thấy bài thơ của Phạm Hồng Ân quá hay. Xin phép tác giả được đăng vào blog bài thơ mang nỗi ngậm ngùi sau thời chinh chiến điêu linh của người kiếm sĩ đành gác đường gươm, dừng bước giang hồ.

PHP

Thơ tặng em


Một thóang hương bay, thoáng xót xa
Thời gian có lẽ thóang mây ngàn
Cho anh một chút men tình ái
Ấp ủ con tim đỡ lạnh lùng

Cũng chỉ vì yêu, em biết không?
Một thời ảo vọng bóng phù vân
Đến khi thức giấc chòang tỉnh mộng
Trên đầu tóc đã bạc hoa râm

Bối rối nhìn em anh ngập ngừng
Anh đâu dám ngỏ một lời yêu
Cuộc đời cũng chỉ là dâu bể
Xin hãy trao nhau một chút tình

PHP

ngồi với phan hồng phương gặp ngân đen ngoài factory coffee



lúc đó tao mày chừng đâu mười mấy
đề tên ai trên giấy đó, có không
giờ gặp lại đây trên nửa vòng trái đất
vẫn xanh lòng bạn cũ, dẫu long đong

lớp trường xưa phan chu trinh chỏng gọng
như nước, nhà, cả lớp cũng trôi sông
thời đó sống, ở thế, cùng phải sống
lúc này trông, biền biệt, có trông không

sáng thấy ngân đen cà phê góc đó
phan hồng phương, nheo mắt ở góc này
mày nhắc tao nghe thời buồn so ngó
thằng này, thằng kia cứ thế ra đi

đôn quân một, trốn lính hai, đó đó
lúc tha phương, gặp lại chết cha rồi
thằng nào chết và thằng nào đi mỹ
bên này, bên kia lớp cũ hụt hơi

nna
4 tháng 3 ,07

Sau mấy mươi năm mới gặp lại mi. Vẫn là cái thằng lớp trưởng cao khều Lê Văn Mùi ngày xưa. Giờ đây tao còn biết hắn là người lính dù của một thời binh lửa, một An Phú Vang của Tiểu Triệu Minh, một Nguyễn Nam An của Biển thuở chờ ai và...Tất cả "hòa trộn" lại vẫn là thằng bạn học của tao.

php




+

Saturday, October 18, 2008

Người xưa giờ ở đâu

Anh mãi đi tìm em
Cảnh xưa giờ thay đổi
Anh ngậm ngùi thầm trách
Người xưa giờ ở đâu?

PHP

Học trò Phan Chu Trinh làm thơ



Quê nhà trong mơ
(Gởi Nguyễn Xuân Hiệp)

về mi- Từ Thức về trần
(mẹ cha) Đà Nẵng đổi gần lột da
về mi- Từ Thức rồi ra
muốn ngủ lại với quê nhà trong mơ

nna
30/9/08

Từ Thức về cố hương

Đà Nẵng lột da sau đêm trường mê muội
Từ Thức bàng hoàng- ta tỉnh hay mơ?
Muốn ngủ một đêm nhưng không thể
Đành thôi gạt lệ bước ra đi

PHP

Đây đâu có phải chỗ của chúng ta

Đây đâu có phải chỗ của chúng ta
Chỉ nhìn thấy người là lòng ta đau uất nghẹn
Dân tộc ta đã trải bốn ngàn năm văn hiến
Máu hào hùng chảy trong từng huyết quản của con dân
Chúng ta đây sống kiếp đời lưu lạc
Nhìn về quê hương như đau xé ruột gan
Một lũ giặc đang hoành hành ngang dọc
Làm nhân dân điêu đứng lầm than
Bao nhiêu gia đình phải tan cửa nát nhà
Mồ mả ông bà chúng cày lên tơi tả
Nhà thờ, chùa chiền chúng phá không thương tiếc
Để làm công viên, làm sân golf kiếm tiền
Mặc nhân dân phải than khóc, kêu gào
Chúng vẫn bắt bớ, giam cầm và đàn áp
Hỡi hồn thiêng các bậc anh hùng dân tộc
Hãy phù trợ quê hương thoát khỏi cảnh điêu tàn
Lũ quỷ đỏ mau đến ngày tận diệt
Đất nước thanh bình hát tiếng hoan ca

PHP
10/08/08

Ba mươi tháng tư năm bảy lăm

Ba mươi tháng tư năm bảy lăm
Ba mươi tháng tư năm hai nghìn lẻ bảy
Thắm thoát đã ba mươi hai năm
Bao nhiêu buồn thương trĩu nặng trong lòng
Hôm nay đi dự lễ tưởng niệm tại tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ
Vẵn thấy ấm lòng
Khi thấy người người hướng về
Tổ Quốc Việt thân thương
Đang bị đọa đày bởi bàn tay Cộng phỉ
Biết bao nhiêu hình ảnh
Những thiếu nữ Việt phải bán mình
Những bé gái còn trong lứa tuổi dại khờ
Phải ngập chìm trong chốn tanh hôi
Ôi tội ác của Cộng Sản tày trời
Cao xanh ơi có thấu!
Hãy đốt bùng lên ngọn lửa đấu tranh
Để quê hương không còn bóng giặc
Hỡi hồn thiêng sông núi!
Hỡi anh linh các bậc tiền nhân!
Hãy phù trợ dân tộc Việt Nam
Vượt qua cơn nạn dữ
Đất nước vươn mình
Khỏi hổ danh con cháu Rồng Tiên

PHP

Thành phố Đà Nẵng xưa



Thành phố Đà Nẵng xưa
Giờ không còn thơ mộng
Đường phố đầy ô nhiễm
Biết bao nhiêu tạp nham!

Người em gái thuở xưa
Cuộc sống nhiều cay đắng
Phải làm vợ Hàn Quốc, Đài Loan
Phải làm Ô Sin
Phải đi làm điếm khắp nơi trên thế giới
Như Thúy Kiều nổi trôi
Giữa dòng đời đen bạc
Để kiếm tiền phụ giúp gia đình
Cay đắng và bất hạnh!
Tất cả cũng chỉ vì
Tội ác của lũ Cộng Sản lưu manh!

PHP


Friday, October 17, 2008

Chỉ một thoáng

Chỉ một thoáng hương bay
Cũng làm anh ngây ngất
Chỉ một hơi gió thoảng
Cũng làm anh bâng khuâng

Chỉ có đôi mắt em
Làm lòng anh say đắm
Như chiếc lá lênh đênh
Vọng bến đỗ yên lành

PHP

Cúi xuống hôn

Cúi xuống hôn vạt nắng
Hỏi người, người là ai?
Ta là nguồn năng lượng
Mang hơi ấm cho đời

Cúi xuống hôn đám mây
Hỏi người, người là ai?
Ta là nguồn sự sống
Đem ban phát cho đời

Cúi xuống hôn con người
Hỏi người là ai?
Ta chỉ là hạt bụi
Chợt đến rồi chợt đi

PHP