Translate

Saturday, January 31, 2009

Những hình ảnh cuộc diễn hành Xuân Kỷ Sửu Của Cộng đồng Việt Nam Nam California




























































































































































Trong những hình ảnh này, có hình của dân biểu Liên bang Joseph Cao cùng tham dự với đoàn diễn hành



















Ra về mà lòng còn ở lại

Tối nay nhậu về mà chẳng say
Vợ hỏi có điều chi khác thường ?
Có gì đâu đời như toán học
Âm cộng với âm bất thành dương

!Một lẽ say là say tình bạn
Gặp đầu năm, tay bắt mặt mừng
Ôn lại chuyện xưa thời đi học
Tuổi ngũ tuần - xuân vẫn còn xuân

Nửa vòng trái đất có Hương heo
Điện về chúc Tết gặp từng người
Cám ơn chân tình người xa xứ
Vẫn góp tình tạo dịp bạn bè vui

!Uống bia bạn mời năm nay dư
Không biết bao nhiêu mà say lâu
Điểm danh lại thấy sao còn thiếu
Có năm nào bạn đến đủ đâu !!

Thôi kệ còn bia ta cứ say
Chúc bạn thơ càng làm càng hay
Chúc con cái ta luôn thành đạt
Phúc nhà cháu nội ngoại bồng ngay !

Ta nhớ đến ta một tấm lòng
Mà sao có người đến, người không ?
Ta ra về lòng ta ở lại
Mong sao năm tới bạn đến đông

!Mồng bốn Tết Kỷ Sửu 2009
Họp mặt lớp tại nhà Mèo

HẢI LÊ

Tín hiệu tốt

Tờ báo Xuân Kỷ Sửu đã có bài báo nói về cuộc xuống đường của thanh niên, sinh viên Việt Nam chống Trung Quốc. Đây là tín hiệu tốt mà chúng ta cần phải trân trọng. Ngoài ra tờ báo này còn đăng bài thơ Hận Nam Quan của nhà thơ Hoàng Cầm. Nhà báo Ngô Nhân Dụng có bài Hận Nam Quan nói về vấn đề này.

Diễn hành Tết Kỷ Sửu năm 2009 tại Little Saigon với sự tham dự của Dân biểu Liên bang Joseph Cao

Vào ngày thứ bảy 01/31/09 tại Little Saigon, dân biểu Liên bang Joseph Cao sẽ dẫn đầu cuộc diễn hành đầu năm. Đây là lần đầu tiên một dân biểu liên bang gốc Việt tham dự cuộc diễn hành Tết của cộng đồng Việt Nam

Wednesday, January 28, 2009

Chuyến đò định mệnh ngày cuối năm

Con thuyền chở gần 80 người đi sắm Tết đã chìm xuống dòng sông Gianh vào ngày 30 Tết, khiến hơn 40 người bị chết và mất tích.

Người dân đến bờ sông, mong tìm thấy xác người thân. Ảnh: Xuân Hưng

Tại bến sông xã Quảng Hải (Quảng Trạch, Quảng Bình), gần 7h ngày 25/1 (30 Tết) hàng trăm người già, trẻ, gái, trai háo hức, chen chúc để được lên thuyền qua sông đi chợ Tết (chợ Điền bên kia sông thuộc xã Quảng Thanh). Và gần 80 người đã lên con thuyền "định mệnh" của anh Nguyễn Tứ Quý.

Một khách đi trên thuyền cho biết, thuyền của anh Quý chở khoảng 80 người, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em. Khi cách bờ khoảng 20 m, nhiều người chen chúc nhau để được lên trước nên đứng trước mũi, cộng với sóng, to gió lớn, nước tràn vào mũi thuyền. Con thuyền bị tắt máy và chìm dần xuống dòng nước.

Sau khi thuyền chìm, hàng chục người may mắn chống chọi được với dòng nước chảy xiết, cùng với sự ứng cứu kịp thời của các thuyền gần đó nên đã thoát nạn. Anh Mai Thanh Phong (19 tuổi) kể lại: “Nghe bà con hô hoán, tôi và hai người bạn lao thẳng thuyền của mình về hướng chiếc thuyền bị đắm và nhào sông xuống cứu sống hàng chục người".

Nhận được tin dữ, hàng nghìn người đổ ra hai bên bờ sông than khóc. Họ hướng về những con thuyền sắp cập bến đi từ chợ Điền, hy vọng trong số hành khách kia có người thân của họ sống sót trở về. Nhưng tất cả đều vô vọng.

Anh Hoàng Văn Đồng (25 tuổi, huyện Bố Trạch) khi nghe tin bạn gái bị chết đuối đã có mặt tại hiện trường. Anh thổ lộ: “Cô ấy cùng với chị, mẹ và cháu đi chợ. Mấy người kia được cứu sống… còn người yêu em thì đến nay vẫn chưa tìm được xác”.

Còn ông Cao Ngọc Xinh (65 tuổi) vật vã bên người vợ đã trên 40 gắn bó cùng nhau. Ông nói trong nước mắt: “Sáng nay, trước khi đi chợ bà còn dặn tôi ở nhà chuẩn bị bàn thờ để mua đồ về thắp hương cho ông bà, thế là giờ phải thắp hương cho bà, bà ơi”.

Thương tâm nhất là gia đình bà Cao Thị Hoạt (80 tuổi) có tới 4 người tử nạn. Ngoài bà Hoạt còn có hai con gái và một đứa cháu.

Ông Ngô Xuân Cư (Bí thư Huyện ủy Quảng Trạch) cho biết: "Sau khi nhận được thông tin, chúng tôi ngay huy động mọi lực lượng đến tại hiện trường, cùng với người dân địa phương phối hợp để cứu vớt những người không may mắn".

Theo thượng tá Trịnh Trung Hợi (Huyện đội Quảng Trạch), trên 30 cán bộ, chiến sĩ, cùng với gần 30 người của Bộ chỉ huy Quân sự tỉnh Quảng Bình đi tìm kiếm, cứu vớt và giúp đỡ mai táng cùng với bà con.

UBND xã Quảng Hải cho biết, sau một ngày tìm kiếm đã xác định được 42 người chết và mất tích. Hiện đã vớt xác được của 40 người.

Không khí tang tóc bao trùm xã Quảng Hải. Khắp nơi trên các đường làng ngõ xóm, các đám tang hàng nối hàng, người này đến người khác. Do số lượng người chết quá đông, chính quyền địa phương phối hợp với các lực lượng, chủ yếu là lực lượng bộ đội đến giúp đỡ bà con khâm liệm, đưa tang.

Lau mồ hôi chảy dài trên má, một quân nhân thổ lộ: “Tận mắt chứng kiến những hoàn cảnh quá thương tâm khiến sự mệt nhọc của bọn em tan biến, phải giúp đỡ bà con thôi… chứ không thì tội nghiệp lắm”.

Xuân Hưng

Trích từ VnExpress

Xuân này mẹ ngồi mong con

Ở Việt Nam, nhất là ở miền Bắc cuộc sống củ người dân vẫn còn rất nhiều vất vả. Đa số gia đình nào cũng phải để những đứa con đã lớn vào Sài Gòn kiếm sống hầu kiếm tiền gởi về phụ giúp gia đình. Có những người mẹ ngày tết trông mong con mình trở về ăn Tết, để sum họp gia đình trong những ngày xuân, nhưng chỉ` là những chờ đợi mỏi mòn. Đọc bài báo Xuân này mẹ ngồi mong con, ta không khỏi mủi lòng rơi lệ cho hoàn cảnh thương tâm của những người mẹ trông ngóng chờ con, nhưng đứa con vẫn biền biệt mấy năm không về ăn Tết.

Cảm đề xuân

Thương tặng Mạ


Xuân năm nay con nghĩ nhiều về mạ
Càng nghĩ nhiều con lại càng thương
Đời của mạ vất vả sau ngày quê hương mất vào tay giặc
Ba bị vào tù nơi núi thẳm rừng sâu

Mẹ con ta chúng đâu để yên nơi thành phố
Chúng đày vào nơi rừng núi âm u
Ban đêm nghe tiếng chim kêu, vượn hú
Gió thẳm mưa ngàn bao vất vả điêu linh.

Bàn tay mạ phải chặt từng bụi cây, đám cỏ
Tuổi xuân thì trông mạ đã héo hon
Còn đâu nữa những tháng ngày xưa cũ
Chỉ còn đây những cay đắng trầm luân

Bao nhiêu năm rồi gia đình rời xa quê hương đất nước
Mạ quyết không về khi kẻ thù vẫn còn ngự trị ở quê hương
Mạ ơi mạ! con thương mạ không kể xiết
Khi mạ không về dù mạ vẫn còn rất nhớ quê hương.

PHP
01/28/09

Tuesday, January 27, 2009

Cộng Sản sẽ chết như thế nào trong năm 2009?

Trong năm 2009, tình hình kinh tế của thế giới vẫn còn nhiều khó khăn. Điều này dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nền kinh tế của Việt Nam Cộng Sản. Bài viết Cộng Sản sẽ chết như thế nào trong năm 2009 của tác giả Xuân Khuê đã tổng hợp báo chí, đài phát thanh trên thế giới, ngay cả truyền thông báo chí trong nước của Cộng Sản Việt Nam để cho chúng ta thấy được sự tụt dốc thê thảm của nền kinh tế của Cộng Sản Việt Nam.

Đại sứ Việt Cộng

Mới đây, đài BBC có phỏng vấn tên Lê Công Phụng là đại sứ Cộng Sản Việt Nam ở Washington DC. Hắn ta đã dùng lời chỉ trích dân biểu liên bang gốc Việt Joseph Cao. Hắn đâu có biết đây là niềm tự hào của người Việt hải ngoại không Cộng Sản. Đọc bài viết Đại sứ Việt Cộng chỉ trích dân biểu Mỹ gốc Việt của Nguyễn Đạt Thịnh dể thấy rõ hơn bộ mặt ngu xuẩn của tên đại sứ đốn mạt va đần độn này.

Ta chỉ mong

Có bao giò ta ngồi nhìn lại
Những dấu chân xưa ta đã bước qua
Những con đường xưa đã một thời kỷ niệm
Những người bạn xưa và cả những người tình

Có bao giờ ta nhớ lại quê hương
Là nơi ta đãcất tiếng khóc chào đời
Là nơi ta đã trưởng thành khôn lớn
Là nơi ta đã gánh chịu những đau thương

Kể từ khi quỷ dữ biến thành người
Cũng là khi đất trời đảo điên, điên đảo
Cũng là khi nhân dân gánh quá nhiều tai họa
Cũng là khi đất nước hết mùa xuân.

Ta chỉ mong một ngày mai tươi sáng
Là ngày đất nước rực sáng mùa xuân
Để bé thơ thôi không còn tức tưởi
Để mọi người luôn nở nụ cười tươi.

PHP
1/26/2009
·

Monday, January 26, 2009

Mùa xuân Hân

mày gởi email tao nói đi thăm hết phố
thăm giùm đi thằng bạn nhỏ hồi xưa
tao nhớ lắm con đường thừa bóng mát
tuổi nhỏ bọn mình lâu vẫn nín thinh

trong trí nhớ con đường nhìn quá khứ
mày sẽ gởi tao đầy ứ nự đổi thay
chỉ có bạn bè là không thay đổi
từ thuở lớp sáu ngồi cho đến lúc nổi trôi

sáng đầu năm nhận vài lời thăm hỏi
tao vui như hồi phá phách tuổi thơ
cứ thế trừ đi năm nay một tuổi
như lì xì tao to tát ơn đời

ê bạn cũ, gọi quen rồi hân ngọng
mấy mươi năm bè bạn vẫn lòng vòng
rớt chụp lại như từ sông ra biển
từ biển lại về mưa rớt xuống sông

tao viết gởi mày ở đà nẵng ngóng
như tao, bọn tao lòng vẫn không xa
phan chu trinh mỗi ngày là hạnh phúc
như tao vẫn tin từ lạc quê nhà./.

nna
26 tháng 1, 2009

Cám ơn Hân

Cám ơn mày đã đi thăm hộ tao
Kiệt Tám Hoàng Diệu là nơi tuổi thơ tao sinh sống
Chùa Tịnh Xá Ngọc Cơ vẫn còn nguyên vẹn
Góc ngã tư vẫn còn cây mận yêu thương

Đường Bạch Đằng với nhiều ghế đá
Tha hồ ngồi khi tao về thăm lại quê hương
Vẫn còn đó những con đường xưa cũ
Của tuổi học trò chợt bừng sống lại trong tao.

Và còn đó biết bao nhiêu kỷ niệm
Của những yêu thương, của những buổi hẹn hò
Đà Nẵng của tao giờ đã xa tầm tay với
Mỗi mùa xuân về lại nhớ nhớ thương thương

PHP
01/26/09

Gần giao thừa

mày dzô tủ lạnh lấy luôn
bia gì cũng được cụng buồn sẽ trôi
từ trên xuống dưới xong rồi
đón con Trâu tới giữa đời rong chơi
tao cũng chạy kiếm bia rồi
dzô dzô xỉn đợi Giao Thừa về vui ./.

nna
25 tháng 1, 2009

Chúc bạn đầu xuân

Tặng Mùi.



Bạn học nơi đây chỉ có mày
Đầu năm tao biết chúc gì đây?
Ly rượu trên tay vừa uống cạn
Thay lời chúc Phúc, Lôc, An Khang

Quên đi những lo toan, phiền não
Những trái ngang, ngang trái đời thường
Tình bạn vẫn luôn luôn bền vững
Dù thời gian thay đổi, đổi thay.

PHP
Đêm Giao Thừa 01/25/09

Sunday, January 25, 2009

Vùng trời kỷ niệm

Nhớ những tàng cây thơ mộng dọc bến sông Hàn
Những ghế đá thân thương mang bao nhiêu kỷ niệm
Đà Nẵng đó giờ đã xa lơ xa lắc
Bao nhiêu xuân về lòng thương nhớ khôn nguôi

Đường Độc`Lập xưa giờ đã thay tên đổi họ
Nào Paster, Lê Lợi nay còn đâu
Hoàng Diệu, Phan Chu Trinh là vùng trời thương nhớ
ÔI Đà Nẵng buồn ta thương nhớ suốt ngày dêm

Bao nhiêu năm xa quê là bấy nhiêu năm buồn áo nảo
Mỗi độ xuân về lòng chạnh nhớ khôn nguôi
Kiệt tám của ta giớ đâu còn nữa
Chỉ còn trong ta lòng thương tiếc ngậm ngùi...

PHP
Mùa xuân Kỷ Sửu

Mùa xuân và tình yêu

Đất trời vùng rung chuyển
Đón nắng vàng dịu êm
Gió nhẹ nhàng lưu luyến
Mùa xuân về bên em.

Qua rồi hạ nắng gắt
Đốt cháy rụi vườn hồn
Khô cằn từng giọt thở
Nứt nẻ gót chân son.

Qua rồi thu tàn úa
Tâm hoang vắng thê lương
Vàng vọt từng ý niệm
Chết lịm ngọn tơ vương.

Qua rồi đông băng giá
Rét buốt mạch tâm can
Hồn run theo mưa lạnh
Sụt sùi tiếng than van

Ôi đã bao ngày tháng
Trôi dạt giữa dòng đời
Bới tìm trong vô vọng
Hạnh phúc hồ ma trơi.

Mãi vật vờ trôi nổi
Lúc sống vội điên cuồng
Khi hững hờ hoang lạnh
Mặc bóng chiều dần buông.

Chân lý nào toả sáng
Xua đuổi bóng đêm đen?
Trầm hùng chuông tỉnh thức,
Nhẹ nhàng mõ ru êm!

Học niệm từng hơi thở,
Học sống bởi muôn loài,
Học yêu trùm vũ trụ,
Pháp Phật - Ánh sáng soi!

"Chúng sanh xin nguyện độ!
Não phiền xin nguyện đoạn!
Pháp Phật xin nguyện học!
Quả Phật xin nguyện thành!"

Đất trời vùng rung chuyển
Đón nắng vàng dịu êm
Gió nhẹ nhàng lưu luyến
Mùa xuân về trong em.

Quang Viên - Julie Phan
California, December 31, 2008

Saturday, January 24, 2009

SOS


Đất nước Việt Nam của chúng ta ông cha đã tốn biết bao mồ hôi và xương máu để tạo dựng và bồi đắp. Vậy mà giờ đây Cộng Sản Việt Nam đã run sợ trước cường quyền phương Bắc. Bài viết Biển VN sắp mất làm cho chúng ta đau lòng không ít.
Publié le 23/01/2009
Par thanhuu

BIỂN VIỆT NAM SẮP… MẤT


Ngày 11 Tháng 5 Năm 2009 là thời hạn cuối cùng mà các Nước phải nộp bản đồ về lãnh hải của các Nuớc cho Uûy Ban Ðịnh Ranh Thềm Lục Ðịa của Liên Hiệp Quốc. Một nguồn tin cho biết, các Nước trên thế giới có liên quan đến biển đều đã hoàn tất các thủ tục, ngay tại các quốc gia vùng Ðông Nam Á như Phi Luật Tân, Mã Lai, Indonesia, Ðài Loan, Trung Cộng…v..v.. cũng đều nộp bản đồ về biển của quốc gia họ, nhưng riêng nhà Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam thì cho đến nay vẩn chưa thấy đệ nạp. Thông báo của Liên Hiệp Quốc đã có hơn 10 năm nay và thời hạn cuối cùng là ngày 11 tháng 5 năm 2009 là thời hạn chót.
Nếu đến thời hạn chót mà Việt Cộng vẩn không đệ nạp thì Biển Việt Nam xem như bị mất hàng triệu m2 một cách cố ý và có hệ thống. Nên nhớ rằng biển bao gồm các hải đảo, tài nguyên thiên nhiên kể cả việc sinh sống đánh cá của hàng triệu ngư dân Nước Việt. Trong khi đó Trung Cộng đã không che dấu được ý đồ dùng sức mạnh xâm chiếm biển đông, bành trướng lãnh thổ, lãnh hải, đồng hóa các Nước nhược tiểu và làm bá chủ Ðông nam á. Bất chấp các hòa ước, định ước quốc tế mà chính Trung Cộng đã ký kết kể cả Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển đã ký với 118 quốc gia hội viên Liên hiệp quốc vào năm 1982.
Việt Nam là một Nước đang bị Trung Cộng khống chế, xâm lấn một cách ngang ngược và thô bạo với sự đồng lỏa cũa Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Từ bức công hàm của Phạm Văn Ðồng ký ngày 4/8/1958, Trung Cộng đã đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974, đánh chiếm Trường Sa năm 1988, đến hiệp định biên giới Việt Trung ký ngày 30/12/1999 đến hiệp định lãnh hải Việt Trung ký ngày 25/12/2000 …v..v… tất cả đều ký kết một cách bí mật mà ngay cả Quốc hội bù nhìn Việt Cộng cũng không được nghe , biết và quyết định. Từ đó Việt Nam đã mất đi ải nam quan, thác bản giốc, các địa danh và hàng ngàn cây số dọc theo biên giới. Riêng về lãnh hải Trung Cộng lại đưa ra thuyết Biển Lịch Sử hay lưỡi rồng từ thời Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Ðế, Minh Thành Tổ để nuốt trọn biển Việt Nam một cách trắng trợn.
Thời hạn đệ nạp Bản đồ về biển đã gần kề. Cộng Sản Việt Nam kẻ đang quàng ách thống trị bạo tàn trên đất nước và dân tộc Việt Nam phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước lịch sử. Nếu khiếp nhược yếu hèn không dám dùng xương máu để chống lại bọn bành trướng xâm lược Bắc Kinh thì cũng phải thực hiện những nguyên tắc mà Công ước quốc tế đã quy định cho mổi quốc gia có chủ thể quyền lợi và tố quyền nhằm bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải một cách toàn vẹn.

VNCH Foundation


Aucun commentaire

Xuân của tình thương


Chuột vừa đi chàng trâu lại đến
Bản chất vốn chân chất hiền lành
Củ mỉ cù mì siêng năng cần mẫn
Lúa tốt đầy đồng cũng nhờ công trâu

Chú mục đồng ngồi trên lưng trâu
Hình ảnh của nông thôn hiền hòa, bình dị
Xuân Kỷ Sửu cầu mong quê hương đất nước
Không còn cảnh khiếu kiện của dân oan

Cầu mong mọi điều tốt đẹp an lành
Quốc thái dân an, nhà nhà thịnh vượng
Gia đình cùng thương yêu nhau đầm ấm

Xuân thanh bình xuân của tình thương.

PHP
01/23/09

Thursday, January 22, 2009

Đài truyền hình Cộng Sản tại Hoa Kỳ

Vào tháng 2 năm 2009, tất cả các đài truyền hình của Mỹ đều chuyền sang hệ thống digital, không còn ở hệ thống analog (sử dụng antenna) nữa..Hiện nay tại Orange County có 4 đài truyền hình Việt Ngữ phát hình 24/24. Đài truyền hình VTV4 của Cộng Sản Việt Nam cũng nhân cơ hội này muốn nhảy vào phát sóng tại Hoa Kỳ, đặc biệt tại Quận Cam, nơi có đông người Việt sinh sống nhất tại hải ngoại. Đọc bài viết Đài Ti Vi Việt Cộng ... qua Mỹ để thấy rõ âm mưu của Cộng Sản Việt Nam trên mặt trận đậc biệt này.

Wednesday, January 21, 2009

Diễn văn nhậm chức của Tổng Thống Barack Obama - Trần Trung Đạo dịch

By anlac • Jan 21st, 2009 • Category: Đường Vào Bạch Ốc

Kính thưa toàn thể nhân dân Hoa Kỳ

Tôi đứng đây bằng sự khiêm cung trước trách nhiệm đang chờ phía trước chúng ta, lòng biết ơn vì sự tin tưởng của nhân dân Hoa Kỳ đã dành cho tôi, nghĩ đến những hy sinh mà các bậc tiền nhân của chúng ta đã chịu đựng. Tôi cám ơn Tổng Thống Bush về sự phục vụ của ông đối với quốc gia chúng ta, cũng như sự rộng lượng và hợp tác mà ông đã chứng tỏ trong suốt thời gian chuyển tiếp.

Đến nay, bốn mươi bốn người Mỹ đã tuyên thệ nhậm chức tổng thống. Nhiều lời tuyên thệ đã được đọc khi những đợt sóng phồn vinh dâng cao và giòng nước lặng của hòa bình. Tuy nhiên, cũng nhiều khi lời tuyên thệ được đọc khi những áng mây u ám đang tụ tập và những cơn giông bão hoành hành. Trong những lúc như thế, nước Mỹ đã tiếp tục cuộc hành trình không phải đơn giản bằng khả năng hay tầm nhìn của những người lãnh đạo cấp cao, nhưng bởi vì Chúng Ta, Nhân Dân Hoa Kỳ, đã giữ được lòng trung thành vào lý tưởng của các bậc tiền nhân, và chân thật đối với văn kiện hình thành nên quốc gia này.

Điều đó đã từng xảy ra trong quá khứ. Điều đó lại phải diễn ra với thế hệ người Mỹ hôm nay.

Chúng ta đang sống giữa cuộc khủng hoảng mà ai cũng hiểu quá rõ ràng. Đất nước chúng ta đang trong thời chiến tranh, chống lại một hệ thống rộng lớn của bạo động và thù ghét. Nền kinh tế của chúng ta bị yếu kém một cách trầm trọng, một hậu quả của lòng tham và sự vô trách nhiệm của một số người, tuy nhiên đó cũng còn là một sự thất bại có tính tập thể của chúng ta để thực hiện các quyết định khó khăn và chuẩn bị quốc gia bước vào kỷ nguyên mới. Nhà cửa bị tịch thu, nhiều công việc làm bị cắt giảm, các cơ sở thương mại bị đóng cửa. Chương trình chăm sóc sức khỏe của chúng ta quá tốn kém, nhiều trường học đã làm quá nhiều người thất bại, và mỗi ngày thêm nhiều bằng chứng rằng cách chúng ta đang xử dụng năng lượng chỉ làm mạnh thêm đối thủ của chúng ta và đe dọa hành tinh chúng ta đang sống.

Đây là những dấu chỉ của khủng hoảng, xác định bằng các số liệu và thống kê. Ít đo lường được nhưng không kém phần sâu sắc là việc mất niềm tin ở khắp nơi trên nước Mỹ, một nỗi lo sợ thường xuyên rằng sự suy thoái của nước Mỹ là điều không thể tránh khỏi, và rằng thế hệ tới đây phải hạ thấp tầm nhìn.

Hôm nay, tôi muốn thưa cùng quý vị rằng những thách thức của chúng ta là thật. Những thách thức đó rất là nghiêm trọng và rất nhiều. Những thách thức đó không dễ dàng đối phó hay có thể giải quyết xong trong một thời gian ngắn. Nhưng xin biết rằng, chúng sẽ được giải quyết.

Hôm nay, chúng ta tập trung về đây bởi vì chúng ta đã chọn lựa hy vọng thay vì sợ hãi, đoàn kết mục đích thay vì xung đột và bất hòa.

Vào hôm nay, chúng ta tuyên bố một sự chấm dứt đối với những sự phàn nàn nhỏ nhẹt, những hứa hẹn hảo huyền, những lời buộc tội, và những chủ thuyết lỗi thời, đã quá lâu đè nghẹt sinh hoạt chính trị của chúng ta.

Chúng ta vẫn là một quốc gia trẻ, nhưng theo lời của Kinh Thánh, thời điểm đã đến để đặt qua bên những trò ấu trỉ. Thời điểm đã đến để khẳng định lần nữa tinh thần kiên trì, để chọn một lịch sử tốt đẹp hơn, để mang món quà quý giá của tiền nhân sang một giai đoạn khác, lý tưởng cao cả đó, được truyền đi từ thế này sang thế hệ khác: Lời hứa Thượng Đế ban cho chúng ta rằng tất cả con người đều bình đẳng, tất cả con người đều tự do và tất cả con người xứng đáng một cơ hội để mưu cầu hạnh phúc toàn vẹn.

Trong khi xác quyết sự vĩ đại của đất nước chúng ta, chúng ta hiểu rằng sự vĩ đại mà chúng ta có được không bao giờ tự nhiên mà đến. Vĩ đại phải đạt được bằng nỗ lực. Cuộc viễn hành của chúng ta chưa bao giờ là một con đường tắt hay dễ dàng chấp nhận một thành quả không xứng đáng. Không có con đường dành cho những kẻ nhút nhát, cho những người thích hưởng nhàn hơn làm làm việc, hay chỉ biết mưu cầu lạc thú của giàu sang và danh vọng. Nhưng thay vào đó, là con đường dành cho những ai biết chấp nhận rủi ro, những người hành động, những người làm ra của cải vật chất, một số được nỗi tiếng nhưng đông hơn vẫn là những đàn ông, những phụ nữ lao động trong âm thầm, họ là những người đã đưa chúng ta băng qua con đường dài, gập ghềnh hướng đến thịnh vượng và tự do.

Vì chúng ta, họ đã gói ghém một ít tài sản của cả đời và vượt qua các đại dương để tìm kiếm một cuộc sống mới.

Vì chúng ta, họ đã chịu đựng hành hạ trong các cơ xưởng và định cư miền Tây; chịu đựng đòn roi và cày bừa trên những thửa đất cằn khô.

Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh trong những nơi như Concord và Gettysburd, Normandy và Khe Sanh.

Bao nhiêu lần như thế, những đàn ông và phụ nữ nầy đã tranh đấu, hy sinh và lao động cho đến khi đôi tay họ rướm máu để chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Họ đã thấy nước Mỹ lớn hơn tổng cộng của tất cả tham vọng cá nhân, lớn hơn tất cả những dị biệt về nguồn gốc sinh thành, của cải hay thành phần.

Đây là cuộc viễn hành mà chúng ta tiếp tục hôm nay. Chúng ta vẫn còn là quốc gia giàu có nhất, mạnh mẻ nhất trên Trái Đất. Năng suất của công nhân chúng ta không kém hơn khi cuộc khủng hoảng bắt đầu. Trí óc của chúng ta không phải ít sáng tạo, hàng hóa và dịch vụ của chúng ta không phải ít được cần hơn mức độ chúng được cần vào tuần trước, tháng trước hay năm ngoái. Năng lực của chúng ta không suy giảm. Nhưng thời gian của thái độ từ chối để đổi thay, chỉ biết bảo vệ những lợi ích hẹp hòi, và trì hoản những quyết định khó khăn, chắc chắn đã trôi qua. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải tự dựng chính chúng ta đứng dậy, phủi lớp bụi trên người, và bắt đầu lần nữa nỗ lực tái xây dựng nước Mỹ.

Nhìn đâu chúng ta cũng thấy có việc phải làm. Tình trạng kinh tế đòi hỏi hành động, cương quyết và nhanh chóng, và chúng ta phải ra tay ngay, không chỉ để tạo công ăn việc làm, nhưng còn để thiết lập một nền tảng mới cho phát triển. Chúng ta phải xây dựng đường sá và cầu cống, các mạng lưới điện, các đường dây dữ liệu số cung cấp cho thương mại cũng như nối kết chúng ta. Chúng ta sẽ đặt khoa học trở lại đúng vị trí, và vận dụng những kỳ diệu kỹ thuật để nâng cao phẩm chất của việc chăm sóc sức khỏe và hạ thấp chi phí của công việc này. Chúng ta sẽ khai thác năng lượng từ mặt trời, gió và đất để làm nhiên liệu cho xe cộ và nhà máy. Chúng ta sẽ chuyển hóa hệ thống trường học từ các cấp từ thấp đến cao để thỏa mãn các nhu cầu của một kỷ nguyên mới. Tất cả điều này chúng ta có thể làm và sẽ làm.

Bây giờ, có những người đặt câu hỏi vào tầm vóc của tham vọng chúng ta muốn theo đuổi, những người đề nghị rằng hệ thống của chúng ta không kham nỗi quá nhiều kế hoạch đồ sộ như vậy. Trí nhớ của họ quả thật là kém. Vì họ đã quên những gì quốc gia này đã hoàn thành, những gì con người, nam và nữ tự do, có thể đạt được khi sức tưởng tượng được đan kết với mục đích chung, và sự cần thiết của lòng can đảm.

Những gì mà những kẻ hoài nghì không thể nghĩ ra được là rằng mặt đất đã di chuyển phía dưới họ, rằng những tranh cải chính trị lỗi thời làm tiêu cạn năng lực chúng ta trong một thời gian dài đã không còn được áp dụng nữa. Câu hỏi mà chúng ta hỏi hôm nay không phải là chính phủ của chúng ta quá lớn hay quá nhỏ, nhưng là chính phủ có hoạt động hiệu quả hay không, liệu chính phủ có giúp cho các gia đình tìm việc với một đồng lương xứng đáng, những dịch vụ chăm sóc mà họ có thể trang trải được, những ngày hưu trí đàng hoàng tử tế dành cho họ. Nơi nào câu trả lời là có, chúng ta có ý định sẽ tiến tới. Nơi nào câu trả lời là không, chương trình sẽ phải ngưng lại. Những ai trong số chúng ta điều hành các ngân quỹ công cộng sẽ phải chịu trách nhiệm để xử dụng một cách khôn ngoan, thay đổi các thói xấu, và điều hành công việc một cách trong sáng, bởi vì chỉ khi đó chúng ta mới có thể tái lập niềm tin sống còn giữa nhân dân và chính phủ của họ.

Cũng không phải câu hỏi đặt trước chúng ta liệu thị trường là một lực lượng tốt hay xấu. Sức mạnh của nó để tạo ra sự thịnh vượng và mở rộng tự do thật là vô địch, nhưng cuộc khủng hoảng này đã nhắc nhở chúng ta rằng nếu không có cặp mắt quan sát, thị trường có thể vụt ra khỏi sự kiểm soát, và rằng một quốc gia không thể thăng tiến lâu dài khi thị trường chỉ tạo thuận lợi cho những người giàu có. Sự thành công của nền kinh tế chúng ta tùy thuộc không chỉ vào kích thước của Tổng Sản Lượng Nội Địa, nhưng vào khả năng để đạt được sự thịnh vượng, vào khả năng để mở rộng cơ hội cho những trái tim đang ao ước, không phải phát xuất từ từ thiện, nhưng bởi vì đó là con đường chắc chắn nhất để đạt đến mụch đích chung.

Đối với mụch đích quốc phòng chung của chúng ta, chúng ta từ chối được xem như là một sai lầm khi chọn lựa giữa sự an toàn và lý tưởng của chúng ta. Những Người Cha Lập Quốc cũng đã đối phó với những hiểm nguy mà chúng ta hiếm khi tưởng tượng nỗi, đã soạn ra một văn bản để bảo đảm các nguyên tắc luật pháp và quyền của con người, một văn bản đã được viết thêm bằng máu của nhiều thế hệ. Những lý tưởng đó vẫn còn thắp sáng thế giới, và chúng ta sẽ không từ bỏ các lý tưởng đó chỉ vì các lợi ích có tính cách nhất thời. Và đối với nhân dân và chính phủ khác đang theo dõi buổi lễ nhậm chức hôm nay, từ các thủ đô uy nghi đến cả một thôn làng nhỏ bé, nơi cha tôi đã sinh ra: xin hãy biết rằng, nước Mỹ là một người bạn của mọi quốc gia, của mọi đàn ông, đàn bà, và em bé đang tìm kiếm một tương lai hòa bình và tử tế, và rằng chúng ta sẳn sàng để lãnh đạo một lần nữa.

Hãy nhắc lại rằng những thế hệ trước đây đã đánh bại chủ nghĩa Phát-xít và chủ nghĩa Cộng Sản không chỉ bằng hỏa tiển hay xe tăng, nhưng bằng sự liên minh kiên quyết và niềm tin bền bĩ. Họ hiểu rõ rằng chỉ bằng sức mạnh thôi sẽ không bảo vệ được chúng ta, mà cũng không ai ban cho chúng ta cái quyền làm những điều chúng ta muốn. Thay vì, họ biết rằng khả năng chúng ta được phát huy xuyên qua sự xử dụng sức mạnh một cách thận trọng, nền an ninh của chúng ta bắt nguồn từ các mục đích có chính nghĩa, sức mạnh của gương sáng, phẩm chất của nhún nhường và kiềm chế.

Chúng ta là những người bảo vệ truyền thống tốt đẹp này. Được hưởng dẫn bởi các nguyên tắc này một lần nữa, chúng ta đáp ứng những đe dọa mới đòi hỏi ngay cả những nỗ lức lớn hơn, ngay cả sự hợp tác và hiểu biết rộng rãi hơn giữa các quốc gia. Chúng ta sẽ bắt đầu để chuyển giao một cách trách nhiệm Iraq lại cho nhân dân của quốc gia này và tìm cách tiến đến một nền hòa bình rất khó khăn tại Afghanistan. Với bạn cũ và những kẻ thù cũ, chúng tôi sẽ làm việc không mệt mỏi để làm giảm mức đe dọa của vũ khí nguyên tử, và xoay ngược đi mối ám ảnh của hành tinh mỗi ngày một ấm thêm. Chúng tôi sẽ không xin lỗi ai cho lối sống của chúng tôi, và cũng không do dự để bảo vệ lối sống đó, và đối với những kẻ theo đuổi mục đích của họ bằng gây ra khủng bố và tàn sát người dân vô tội, chúng tôi nói thẳng với các ngươi biết rằng tinh thần của chúng tôi mạnh hơn và không thể nào bị tan vở, các ngươi không sẽ tồn tại lâu hơn chúng tôi được, và chúng tôi sẽ đánh bại các ngươi.

Vì chúng ta biết rằng gia tài của chúng ta được đan kết từ nhiều mảnh nhỏ là một sức mạnh chứ không phải là thế yếu. Chúng ta là quốc gia của những người theo đạo Thiên Chúa và đạo Hồi, đạo Do Thái và Ấn Giáo, và cả những người không có đức tin tôn giáo. Quốc gia chúng ta được định hình bằng mọi ngôn ngữ và văn hóa, rút tỉa các bài học từ tận cùng các ngã đường của trái đất này, và bởi vì chúng ta đã từng nếm mùi vị đắng cay của nội chiến và phân biệt đối xử theo màu da, và xuất hiện từ chương đen tối đó để trở nên mạnh hơn và đoàn kết hơn, chúng ta không thể không tin rằng những thù ghét cũ một ngày rồi sẽ qua đi, rằng ranh giới giừa các bộ lạc sẽ được xóa bỏ, rằng khi thế giới ngày càng nhỏ hơn, đặc tính con người chung của tất cả chúng ta sẽ thể hiện, và rằng nước Mỹ sẽ đóng vai trò hướng dẫn nhân loại vào kỷ nguyên mới của hòa bình.

Đối với thế giới Hồi Giáo, chúng tôi tìm kiếm một con đường mới về phía trước, đặt cơ sở trên những lợi ích và sự kính trọng hổ tương. Đối với các nhà lãnh đạo chung quanh thế giới, những người đang gieo mầm xung đột, hay đổ thừa các căn bịnh xã hội của họ vào phía Tây Phương, hãy biết rằng nhân dân của quý vị sẽ phán xét quý vị dựa vào những gì mà quý vị xây dựng được chứ không phải những gì quý vị đã tàn phá. Đối với những kẻ đang bám vào quyền lực bằng tham nhũng, bằng lừa dối và bằng bịt miệng những người chống đối, hãy biết rằng quý vị đang đứng bên phía sai của lịch sử, nhưng chúng tôi sẽ đưa tay nếu quý vị biết nới lỏng nắm tay của mình.

Đối với nhân dân các quốc gia nghèo khó, chúng tôi cam kết cùng làm việc với quý vị để giúp cho nông trại của quý vị được phát đạt và để dòng nước trong được chảy, để nuôi dưỡng những thân thể thiếu ăn và trí óc đang đói khát. Và đối với các quốc gia giống như chúng tôi, đang thụ hưởng tương đối dư thừa, chúng ta hãy cùng nói rằng, chúng ta không còn có thể làm ngơ trước những chịu đựng phía bên ngoài biên giới chúng ta, và cũng không thể tiêu thụ tài nguyên thế giới mà không quan tâm đến hiệu quả. Vì thế giới đã đổi thay, chúng ta phải thay đổi cùng với thế giới.

Khi chúng ta nhận xét con đường đang mở ra trước chúng ta, chúng ta khiêm cung nghĩ đến với lòng biết ơn dành những người Mỹ can đảm, trong giờ này, đang tuần tra trong sa mạc ngút ngàn hay trong các dải núi xa xôi cách trở. Họ có nhiều điều để kể cho chúng ta nghe, như những anh hùng đã hy sinh, đang yên nghĩ trong nghĩa trang quốc gia Arlington vẫn đang thì thầm qua nhiều thời đại. Chúng ta vinh danh họ không phải chỉ vì họ là những người bảo vệ cho tự do của chúng ta mà còn là hiện thân của tinh thần phục vụ, một ước vọng đi tìm ý nghĩa trong những công việc cao cả hơn chính họ. Và tại lúc này, một thời điểm đang xác định một thế hệ, một cách chính xác tinh thần phục vụ này phải hiện hữu trong tất cả chúng ta.

Nhiều như những gì chính phủ có thể làm và phải làm, tối hậu là lòng trung thành và sự quyết tâm của nhân dân Hoa Kỳ mà quốc gia này đang dựa vào. Đó chính là lòng nhân từ để tiếp nhận một người xa lạ khi con đê bị vở, lòng vị tha của những công nhân thà bị cắt bớt giờ làm hơn là nhìn thấy một người bạn bị mất việc đã soi sáng cho chúng ta xuyên qua những giờ đen tối nhất. Đó là lòng can đảm của người lính cứu hỏa đã khai thông một cầu thang mịt mù khói, nhưng cũng ước mơ của cha mẹ dưỡng nuôi một đứa con, cuối cùng đã quyết định số phận của chúng ta.

Những thay đổi của chúng ta có thể mới. Những phương tiện chúng ta dùng để thay đổi có thể mới. Nhưng những giá trị giúp chúng ta thành công – làm việc cần mẫn, lương thiện, can đảm, công bằng, bao dung, tò mò, trung thành và yêu nước - Những đức tính đó không phải mới. Những đức tính đó là sự thật. Những đức tính đó là sức đẩy thầm lặng xuyên suốt dòng lịch sử của chúng ta. Những gì được yêu cầu là quay về với các giá trị sự thật đó. Những gì đang đòi hỏi ở chúng ta hiện nay là một kỷ nguyên mới của tinh thần trách nhiệm, một sự công nhận, về phần của mỗi người Mỹ, rằng chúng ta có trách nhiệm đối với chúng ta, quốc gia chúng ta, và thế giới, các trách nhiệm đó chúng ta không chấp nhận một cách miễn cưởng mà vui mừng đón nhận, vững chắc trong sự hiểu biết rằng không có gì làm thỏa mản về tinh thần, xác định đặc tính của chúng ta hơn là dâng hiến khả năng của tất cả chúng ta cho một nhiệm vụ khó khăn.

Đây là cái giá và lời hứa của một quyền công dân.

Đây là cội nguồn của lòng tin bằng sự hiểu biết rằng Thượng Đế trông cậy vào chúng ta để định hình một số phận đầy bất ổn.

Đây cũng là ý nghĩa của tự do và tín điều của chúng ta, lý do mà tất cả đàn ông, phụ nữ, trẻ em của mọi màu da, mọi niềm tin có thể cùng nhau chào mừng tại quảng đời uy nghi này, và lý do tại sao một người đàn ông có cha cách đây 60 năm không được phép ngồi ăn trong một nhà hàng địa phương bây giờ có thể đứng trước quý vị để đọc lời tuyên thệ thiêng liêng nhất.

Vì vậy, hãy đánh dấu ngày hôm nay bằng hồi tưởng, về chúng ta là ai và bao xa chúng ta đã đi được. Vào năm nước Mỹ mới ra đời, trong những tháng lạnh nhất, một nhóm nhỏ những người yêu nước tụ họp chung quanh đốm lửa đang lụi tàn bên bờ một dòng sông đông lạnh. Thủ đô bị bỏ trống. Kẻ thù đang tiến tới. Tuyết trắng còn hoen màu máu. Tại một thời điểm khi thành quả của cuộc cách mạng vô cùng mong manh, người cha của nước Mỹ đã ra lịnh đọc cho cả nước nghe những dòng chữ sau đây:”Hãy kể cho thế giới tương lai …rằng trong thăm thẳm của mùa đông, khi chẳng có gì ngoài hy vọng và đức tính có thể sống sót …rằng thành phố và đất nước, được báo động có một nguy hiểm chung, đã tiến lên và đương đầu.”

Hỡi nước Mỹ. Đối diện với nguy hiểm chung của chúng ta trong mùa đông khó khăn này, hãy nhớ những lời vượt thời gian này. Với hy vọng và đức tính, hãy cùng nhau lần nữa băng qua dòng nước giá băng và chịu đựng những bão giông có thể đến. Hãy để các thế hệ con cháu chúng ta kể lại rằng khi chúng ta chạm phải thử thách, chúng ta từ chối để dừng cuộc viễn hành, rằng chúng ta đã không quay lui hay chùn bước, và với đôi mắt nhìn về phía chân trời và ơn phước Thượng Đế ban cho, chúng đã mang món quà vĩ đại của tự do tiếp tục đi về phía trước và chuyển giao một cách an toàn cho các thế hệ tương lai.

Cám ơn quý vị. Cầu xin Chúa ban phước cho quý vị. Và cầu nguyện Chúa ban phước cho Liên Bang Hoa Kỳ.

(Trần Trung Đạo dịch)

Tuesday, January 20, 2009

Giấc mơ

Hôm nay, ngày 20 tháng 1 năm 2009 là ngày nhậm chức của tân Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama. Cách đây mấy chục năm, nhà tranh đấu cho Nhân quyền nổi tiếng Martin Luther King đã có câu nói nổi tiếng: "I have a dream". Cái "giấc mơ" của ông ngày nay đã biến thành sự thật: lần đầu tiên của lịch sử Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, Tổng Thống của cường quốc hàng đầu thế giới là một người da màu. Đọc bài Nhìn về nước Mỹ hôm nay, tôi có một câu hỏi và một giấc mơ của tác giả Như Hà để cho ta thấy sức mạnh của dân chủ và của nhân dân khi người dân thật sự được làm chủ vận mệnh đất nước, được làm chủ bản thân mình.

Monday, January 19, 2009

Bài thơ cho bạn bè cũ

30 năm
Bánh xe thời gian như tung hoành ngang dọc
Mới ngày nào bọn chúng ta còn mài đủng quần nơi trường học
Mà giờ đây tóc đều điểm tuyết sương
Những nếp nhăn trên trán hình như ghi chép đầy đủ dấu đoạn trường
Ánh mắt xa xăm như muốn xuyên thấu hàng triệu năm ánh sáng!

Phải hàng triệu năm ánh sáng để đưa chúng ta về lại mái trường xưa của một thời dĩ vãng
Để giúp từng thằng nhận rõ từng khuôn mặt thân quen
Để thấm thía cái vinh quang lẫn những đau đớn nhục hèn
Và để thấy tình bằng hữu Phan Châu Trinh mình ngàn đời không phai nét

Ôi! cái lớp 8/1 ngày xưa sao mà thân thiết
30 năm rồi vẫn như mới hôm qua
Tóc bạc, da nhăn, vầng trán hói thấy thật già
Nhưng nụ cười hào sảng ngày nào vẫn vang vang trong nắng ấm

30 năm
Một quảng đường dài bao cuộc đời thấy thấm!
Thầy cũ, bạn bè chung trường lang bạc khắp mười phương
Đứa tít mù xa tháng năm ca mãi khúc cơm áo đoạn trường
Thằng góc núi miệt mài học thuộc lòng bài tháng Tư mất nước

Bằng hữu ta ơi! Có bao nhiêu điều không thể nào biết trước
Rằng phải cần 30 năm dài mới có dịp hội ngộ trên thế giới ảo hôm nay
Mường tượng mặt nhau qua trái đất nửa vòng xoay
Còn hơn chuyện Ba Tư với ngàn lẻ một đêm thần thoại

30 năm
Có đến trăm ngàn điều muốn nói
Nhưng biết bao giờ mới có dịp thỏa nguồn cơn
Giữa chúng ta vẫn còn những bóng ma thấp thoáng chập chờn
Cản ngăn ta gần 30 năm chưa một lần về thăm trường cũ

Phan Châu Trinh trường ơi! Sau những tháng ngày cuồng lũ
Ngươi vẫn trong tim ta thắm đượm trọn mối tình
Dẫu vôi tường có bạc phết, tình này mãi trung trinh
Vẫn ray rức quắt quay mỗi lần thoáng mùi hương xứ Quảng

Chiều cuối năm trên xứ người vào đây khơi đào giòng sông cạn
Nhặt – Ngắm từng viên sỏi của một thời thơ ấu xa xăm
Hình ảnh ngày xưa như giữa màn đêm bỗng những tia chớp sáng
Ta nhìn Ta mà ngỡ bóng trăm năm

Sơn Thy
(Houston TX, 01/18/09, chiều 23 Tết)


Chuyện kiện tụng ở Việt Nam

Ở Việt Nam hiện nay, 8 giáo dân giáo xứ Thái Hà nhờ luật sư kiện các cơ quan truyền thông báo chí của Cộng Sản Việt Nam thông tin sai sự thật khi họ nói rằng những giáo dân này cúi đầu nhận tội. Nhưng thực tế không phải là như vậy. Ở Việt Nam từ khi Cộng Sản cai trị đất nước không hề xảy ra `chuyện người dân có thể kiện chính quyền. Đây chẳng qua là con kiến đi kiện củ khoai. Dân gian miền Trung có câu: Nói như nói với đầu gối. Quả thật là nói với Cộng Sản Việt Nam cũng như nói với đầu gối mà thôi!

Saturday, January 17, 2009

Năm Sửu nói chuyện Trâu

Chỉ còn mấy ngày nữa là đã hết năm Mậu Tý và năm Kỷ sửu đến. Năm sửu có những đặc`điểm như thế nào. Ta hãy đọc bài Năm Sửu nói chuyện Trâu của Hàn Lâm Nguyễn Phú Thứ, một bài viết rất là đặc`sấc .

Friday, January 16, 2009

Nhớ ngày xưa Hoàng Thị

Màu áo phai vì mưa nắng
nước chảy mòn hồn anh xưa
nên giờ lòng đầy cay đắng
còn ai kể chuyện nắng mưa

Bầy con gái bên trường Nữ
có chuyện về gã áo đà
những cánh môi hồng nhiễu sự
còn ghẹo “anh bà con xa” ?

Mùa đông tay em ôm cặp
qua sông có muốn gặp người
sương nhả từ trời cùng khắp
tóc em có ướt đường ngôi

Trời hè có người rời rã
nhìn đàn áo trắng qua sông
sách vỡ ngày thi vội vã
bỏ mặc, cả đời đứng không

Xin cảm tạ người nhạc sĩ
làm ra khúc hát đón đưa
anh bây giờ đà mỏi chí
chồn chân trong tiếng hát xưa

Dù trời có mưa hay nắng
Dù trong lòng có chia phôi
thì sông quê ta nước mặn
nắng mưa cũng khổ như người

Nếu có một ngày bỗng nhớ
xin em tóc bỏ đuôi gà
như một lần xưa bở ngỡ
trên đường Hoàng Thị bước qua

Hải Lê

các em hoàng thị

các em hoàng thị là bông
giờ đây đã bước theo chồng về đâu
trắng vôi trường nữ bạc đầu
trường nam nhuộm tóc nhưng sầu vẫn mang
các em hoàng thị sang ngang
đi luôn qua biển để vàng thu anh
chừng thu em cũng chỉ cành
hình như mới đó mà đành trôi xa
các em trường nữ người ta
và các anh chỉ ngậm tà huy thương ./.


nna
Jan 14, 2009

Mùa xuân đến

Mùa xuân đến muôn sắc màu tươi thắm
Như đón chào một năm mới bình an
Đất trời xuân, lòng người cũng nhuốm xuân
Nhớ tuổi nhỏ luôn ước mơ ngày Tết đến

Xúng xính trong bộ quần áo mới
Tay cầm phong bì Tết lì xì
Bên ngoài pháo đì đùng inh ỏi
Xuân thanh bình, xuân mong ước của nhân gian

PHP
01/16/08

Lễ nhậm chức của tân tổng thống Barack Obama


Ngày 20 tháng 1 tới đây là ngày lịch sử của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Lần đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ, tổng thống là người da đen. Bây giờ tại Washington DC, người ta đã có những chuẩn bị và chương trình lễ nhậm chức của ông Obama. Ước tính sẽ có khoảng 300,000 người tham dự lễ nhậm chức lịch sử này. Có người ví von rằng giả sử ông Barack Obama sinh trưởng ở Việt Nam, ông không thuộc gia đình cách mạng thì chắc chắn là ông sẽ không bao giờ được làm chủ tịch nước như hiện tại ông được đắc cử tổng thống Hoa Kỳ. Vậy thì nước dân chủ và nước độc tài có một khoảng cách quá sức là xa!

Thursday, January 15, 2009

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa

Những ai say mê truyện Tam Quốc Chí, đọc bài Thiên thời- Chu Du vs Khổng Minh của tác gỉa Vũ Nam Hải sẽ cảm thấy thích thú.

Wednesday, January 14, 2009

Bá0 chí quốc nội nổi dậy

Những người làm truyền thông báo chí ở Việt Nam "có lòng" với nhân dân đã dùng phương tiện truyền thông của Cộng Sản để nêu lên những mặt trái của xã hội. Nhà báo Vi Anh với bài viết
Báo chí quốc nội nổi dậy đã phân tích vấn đề này rất là độc đáo.

Tuesday, January 13, 2009

người thầy học cũ thời Phan Châu Trinh

[Kính tặng thầy Pháp Văn số 1 của học trò ☺]
dưới lớp đi lên thầy trên nhìn xuống
lúc đó học trò quá nhỏ biết đâu
câu hỏi khó tò mò đôi mắt ngó
thầy nhìn trò ai biết đến mai sau
lên trên net thấy hình năm xưa đó
trò nhìn thầy hướng dẫn lớp mình đây
vẫn hào sảng những ngày sân bóng nhảy
vẫn gầy gầy dẫu mấy chục năm nay
thầy ngồi đó với Hân [ kêu Hân ngọng ]
biệt danh thôi [ như em dính Mouillé ]
giờ nhớ lại cám ơn dăm thằng bạn
tặng cho nhau tên gọi để mang về
em cũng thấy hình thầy nơi trường cũ
dẫy hành lang vui trú nắng trú mưa
xuống chút nữa là phòng dân chín một [91]
“toàn con ông Trời lạc lối ngồi chơi”
cỡ như Tuyến, Mỹ, Mèo, Tô Thành Đức
lạc về đâu đã mấy chục năm hơn
Phạm May giờ râu muốn dài quá trớn
Quân Cảnh đâu quên hốt nó vô đồn ☺
dưới lớp đi lên ngày xưa lộn xộn
thầy dạy lớp đêm nhỏ hạnh xinh thời
mới lớn xôn xao nhịp banh bóng rổ
giả vờ đi ngang liếc cái rồi thôi
sáng nay phương xa ngồi chờ cái Tết
chợt nhớ những ngày học vớI thầy vui
Course de Langue hách xì xằng quên hết
chỉ nhớ thầy, số 1, của trường thôi ./.

nna
January 14, 2009

Saturday, January 10, 2009

Hồ cáo là ai?

Tác giả Tuổi trẻ Việt Nam Vọng Trấn Quốc đã có bài viết Sự thật về Hồ Cáo là ai? đã lật lại vấn đề về bộ mặt thật của Hồ Chí Minh. Thực tế mà nói hắn chỉ là một tên giả danh giả nghĩa, một tên tội đồ của dân tộc

Dương Thu Hương

Lâu nay, chúng ta cứ nghĩ rằng Dương Thu Hương là người chống Cộng. Nhưng thực`tế như thế nào? Mới đây tại Paris, y thị cho xuất bản cuốn sách Au Zenith (Đỉnh cao chói lọi). Lâm Phong đã phân tích vấn đề rất cặn kẽ qua bài viết Dương Thu Hương và cuốn tiểu thuyết mới viết "Tại đỉnh cao" (Au Zenith)

Câu chuyện vụ trộm

Vào tháng 12 năm 2008, ba người Mỹ gốc`Việt bị bắt vì có liên quan đến vụ trộm ống dòm nhìn xuyên đêm. Sụ thật đằng sau vụ trộm này như thế nào. Ta hãy xem nhàbáo Đỗ Thái Nhiên nói qua bài viết Vụ trộm thứ hai.

Friday, January 9, 2009

Gởi cho em

Gởi cho em một cành hoa
Để em nhớ mãi đường xa dặm dài
Gởi cho em chút mến thương
Gói tròn nỗi nhớ lòng vương vấn hoài.

PHP
01/08/09

Thursday, January 8, 2009

Tài năng người Việt hải ngoại

Sau năm 1975, những người Việt tài giỏi ở miền Nam lần lượt bỏ nước ra đi. Ra đi với đôi bàn tay trắng, nhưng họ đã làm vẻ vang không ít cho dân tộc Việt Nam. Gần đây, tại Đức Quốc, một người gốc Việt được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Kinh tế tiểu bang..Đây là niềm hãnh diện không nhỏ cho Cộng đồng người Việt hải ngoại không Cộng Sản.

Wednesday, January 7, 2009

Vấn đề biên giới Việt Trung

Việt Nam và Trung Quốc cùng tuyên bố rằng đã hoàn thành việc cắm mốc để phân định biên giới Việt Trung. Riêng chính phủ Việt Nam còn cho rằng đây là một thắng lợi. Nhưng thực tế như thế nào? Ta hãy xem bài: Hoàn tất phân giới cắm mốc biên giới Việt Trung: Đâu là sự thật- Đâu là dối trá lừa bịp của tác già Lê Phương Nga. Tác giả đã dùng những chứng cớ là những tư liệu đã xuất bản của Nhà xuất bản Sự thật của Cộng Sản Việt Nam để trả lời câu hỏi ở trên.

Tuesday, January 6, 2009

Thực trạng giáo dục Việt Nam

So với các quốc gia trên thế giới, Việt Nam Cộng Sản là quốc gia cải cách giáo dục cũng như thay đổi phương pháp giáo dục nhiều nhất. Nhưng thực chất là tình trạng thầy đọc trò chép vẫn rất phổ biến. Điều này cũng dễ hiểu bởi lẽ đội ngũ giáo viên ở Việt Nam được đào tạo không đến nơi đến chốn. Trình độ kiến thức của giáo viên vẫn còn nhiều hạn chế. Mặt khác đồng lương của thầy cô giáo dĩ nhiên là đứng gần hạng...bét trong xã hội. Vì đồng tiền mà trong giáo dục vẫn còn nhiều tình trạng rầu lòng. Biết bao giờ thì giáo dục của Việt Nam mới vươn lên ngang tầm với các nước trong khu vực (Chưa dám mơ tưởng ngang tầm với các quốc gia khác trên thế giới)

Sunday, January 4, 2009

Tuyến xe lửa Nam Ninh - Hà Nội

Bắt đầu từ đầu năm 2009, hàng ngày đều có tuyến xe lửa nối liền Nam Ninh, thủ phủ của tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc với Hà Nội. Trên căn bản thì người ta nói là để mọi người dân của hai nước qua lại dễ dàng, nhưng thực tế là để Trung Quốc nhanh chóng đem những hàng hóa không xuất cảng được sang Việt Nam. Những hàng hóa này các nước phương Tây từ chối nhập cảng vì phẩm chất của hàng hóa có vấn đề. Vô hình chung, người dân Việt Nam phải mua những hàng hóa ế ẩm và kém chất lượng của Trung Quốc.

Khắc Khoải

Ta cúi xuống nhìn thấy nhiều tăm tối
Như những mảnh vụn làm đau đớn cả tâm can
Ngày đầu năm sao vẫn còn nhiều ray rức
Men rượu cay đâu xóa sạch những ưu phiền

Ta thao thức từng đêm dài không ngủ
Những nỗi muộn phiền không lối thoát trong ta
Một năm nữa có khác gì năm cũ ?
Cũng vẫn chỉ là những khắc khoải bất an...

PHP
01/02/09

Saturday, January 3, 2009

Tổ Quốc Việt Nam : Tuyên Ngôn Dân-Chủ và Nhân-Quyền

Tổ Quốc Việt Nam : Tuyên Ngôn Dân-Chủ và Nhân-Quyền

Việt Nam cải cách cuội

Mười mấy năm trở lại đây, Việt Nam đề ra phương cách cải cách. Nhưng thật ra Việt Nam có cải cách thật sự hay là không? Đọc bài Những dấu lửng cải cách để nhìn rthấy sự thật của vấn đề.

Đôi dòng tản mạn

Đầu năm, đọc bài Đôi dòng tản mạn của tác giả Trần Khải Thanh Thủy, một người được giáo dục va trưởng thành từ chế độ Cộng Sản, nhưng đã sớm thấy được rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ`là một "ung nhọt" của dân tộc Việt Nam, cần phải bị phá vỡ ngay.

Lời cam kết giả mạo

Gần đây trên mạng lưới internet có tung ra bản cam kết rằng Hòa Thượng Thích Quảng Độ sẽ chấm dứt mọi "hành động chống phá nhà nước" . Đây chỉ là một bản cam kết giả mạo. Phòng thông tin Phật Giáo quốc tế tại Paris vừa xác nhận rằng không có chuyện đó xảy ra qua bài phỏng vấn cuả thông tín viên Ỷ Lan với Hòa Thượng Thích Quảng Độ.

Friday, January 2, 2009

Bản tuyên ngôn dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam

Kính mời mọi người cùng ký tên và phổ biến Bản tuyên ngôn dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Đây là việc` làm cần thiết và quan trọng.

Báo chí Việt Nam bị siết chặt thêm.

Vào đầu năm mới 2009, nhiều tờ báo ở Việt Nam đã thay đổi người lãnh đạo. Đây có phải là "chiêu" mới của Đảng Cộng Sản Việt Nam nhằm siết chặt truyền thông báo chí?

Cúi xuống là đất

Đọc bài Cúi xuống là đất của tác giả Nguyễn Ngọc Tư để thấy nỗi đau bị mất đất , nỗi ngậm ngùi mà tác giả muốn gởi gắm qua một đoản văn.

Thursday, January 1, 2009

Mứt Tết sản xuất tại Việt Nam

Hàng năm môt số lượng rất lớn mứt sản xuất tại Việt Nam và được đem sang Mỹ để bán cho người Việt tại hải ngoại. Đọc bài viết Mời "Việt Kiều" xơi mứt Viẹt Nam chúng ta hết muốn ăn mứt sản xuất tại Việt Nam trong những ngày Tết.