Ba mươi lăm năm
trước, vào ngày 17 tháng 2 năm 1979, khi Tàu Cộng tổng tấn công trên
một diện rộng cả 6 tỉnh biên giới phía Bắc của nước ta, đã tàn phá
nặng nề cũng như giết người, cướp bóc, hãm hiếp phụ nữ...cùng biết
bao nhiêu thảm cảnh cho dân Việt Nam của chúng ta, hẳn nhiên khi nhìn
lại ngày này 35 năm trước, mọi người dân Việt Nam đều cảm thấy bùi
ngùi cũng như là tức giận bè lũ xâm lược bạo tàn. Vào thời điểm
hiện nay, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã không những không biết
chăm sóc những phần mộ của những anh hùng tử sĩ đã tử trận khi
chiến đấu chống lại Tàu Cộng, chúng lại còn có hành động ngược
đời là cho xây dựng nghĩa trang cho những tên xâm lược cũng như là đúc
tượng cho những tên xâm lược đã chết khi vào Việt Nam tàn phá, cướp
bóc, hãm hiếp...trên đất nước Việt Nam. Thật là một sự trớ trêu và
ngược đời, chắc trong suốt chiều dài của lịch sử Việt Nam chưa bao
giờ xảy ra.
Tuy nhiên, đối
với riêng bản thân của tôi, mức độ cảm nhận về ngày 17 tháng 2 vào
thời điểm hiện nay so với ba mươi lăm
năm về trước có một sự khác biệt rất lớn, có thể nói là
quay đúng 180 độ nếu nói theo kiểu của các nhà toán học. Vì cớ sao
mà lại có sự oái ăm kỳ cục như vậy? Cũng xin nêu lại hoàn cảnh của
tôi cũng như của gia đình tôi ba mươi lăm năm về trước cho rõ nguồn cơn.