Translate

Wednesday, September 29, 2010

Mạng chó và mạng người

Theo Tuần Việt Nam


Xin ai đó hãy bày tỏ sự khó chịu và hãy phê phán cái tít bài báo này sau khi đọc câu chuyện tôi sẽ kể dưới đây. Tại sao tôi lại mào đầu bằng những dòng cay nghiệt như vậy. Bởi vì lâu nay, chúng ta thường tỏ ra khó chịu và phê phán những cái tít kiểu như thế.

Cái tít này không phải là cái tít tôi vắt đầu suy nghĩ để giật gân "câu" bạn đọc. Bản chất câu chuyện là như thế và tôi không còn cách đặt một cái tít nào khác được.

Câu chuyện là thế này: lâu nay, nạn bắt trộm chó càng ngày càng lan rộng. Trước kia, những kẻ bắt trộm chó lợi dụng đêm tối dùng bả vứt cho chó ăn. Chó ăn phải bả thì hết đường chạy. Nhưng đến thời @ thì bọn bắt trộm chó dùng xe máy Nhật để thực thi "công vụ". Cùng với xe máy, bọn trộm chó dùng cả loại súng hơi đặc biệt. Bóp cò một cái là chó gục ngay. Bọn trộm chó cứ thế ung dung quấn băng dính vào mõm chó cho nó khỏi kêu, cắn khi tỉnh lại và bỏ vào bao tải lướt đi.

Ăn trộm chó ngày nay trở thành nghề của một số kẻ lười nhác mà lại thích có tiền tiêu. Thế là mua sắm một số đồ nghề để bắt trộm chó. Bắt trộm chó chỉ có thể bắt ở nông thôn vì người ta hay thả chó chạy rông ngoài ngõ, ngoài đường. Ở nhiều làng, vì mất chó nhiều quá mà người ta căm thù bọ bắt trộm chó vô cùng. Thế là họ thề "ăn tươi nuốt sống" bọn bắt trộm chó.

Hiện trường một vụ giết kẻ trộm chó tại TP Vinh, Nghệ An.
Báo chí đã từng đưa tin những kẻ bắt trộm chó bị người làng đánh cho tới chết. Nghe thật tang thương, thật đau lòng. Mới mấy tuần trước đây, những người ở xóm Trại của tôi đã đánh một thanh niên ăn trộm chó bất tỉnh nhân sự phải cấp cứu ở bệnh viện. Khi phát hiện ra kẻ bắt trộm chó, cả làng gọi nhau. Thế là già trẻ, trai gái vác gậy, vác dao vây bắt kẻ ăn trộm. Họ lao vào đấm đá như không còn biết trời đất là gì nữa. Đến ngày hôm sau, những người làng vẫn còn "hân hoan" và "say sưa" kể về chiến công độc ác ấy.

Câu chuyện đau lòng bắt đầu từ đó và một thông điệp đen tối về nhân tính bắt đầu từ đó. Trước kia những người ăn trộm trong làng khi bị bắt sẽ phải đeo một cái biển trước ngực có dòng chữ: Từ nay tôi không ăn trộm nữa và phải đi dọc làng để răn dạy những kẻ hư hỏng. Ngày ấy đói ngèo hơn bây giờ cả trăm ngàn lần. Thế mà không ai nỡ đánh đến chết kẻ ăn trộm cả. Nếu có đánh cũng chỉ là người mất của đánh vài cái cho bõ tức mà thôi. Còn ngày nay, cả một đám đông lao vào đánh kẻ ăn trộm như đánh một con chó dại và lòng tràn ngập "sung sướng" và "hả hê".

Con người càng ngày càng vô cảm hơn và độc ác hơn. Người ta sẵn sàng bán thịt lợn hoặc gia cầm chết bệnh cho người khác, người ta ngang nhiên đổ chất thải làm ô nhiễm gây ra cả làng bị ung thư, người ta công khai bán cả thuốc chữa bệnh rởm, người ta vênh váo tài trợ với cái tên "từ thiện" cả sữa hết hạn xử dụng cho trẻ em, người ta chỉ vì mất một con chó mà đánh chết một mạng người....

Thế mà chẳng mấy người lên tiếng về những điều vô cảm và độc ác ấy. Mà khi có người lên tiếng thì lại bị phê phán. Thế mới là chuyện kỳ dị ở xứ sở chúng ta. Lẽ ra, người ta phải lên tiếng về sự vô cảm và độc ác ấy hơn tất cả những điều khác chứ. Nhưng thương thay, chuyện đó lại xẩy ra quá ít.

Câu chuyện đánh chết những kẻ trộm chó vì bất cứ lý do gì liệu có còn cách nói hay cách biện minh nào khác cho tội ác đó không. Hành động cả xóm, cả làng gào thét lao vào đánh cho tới chết kẻ bắt trộm chó chỉ còn một cách nói mà thôi. Đó là, chúng ta đã bắt đầu bước vào một thời đại mà con người tiếc một con chó bị bắt trộm hơn tiếc một mạng người.

Câu chuyện tôi đã kể xong. Bây giờ xin các ngài phán xét cái tít bài báo của tôi đi.