Translate

Saturday, March 22, 2014

Phản động.


Khi tôi post bài “Việt gian, Việt Cộng. Việt kiều” đã có người nhảy vào comment tôi là “phản động”. Từ phản động này đã có rất nhiều người đề cập đến, nhân tiện đây thử  bàn lại cũng không dư thừa.

Theo nguyên nghĩa, phản động là một hành động mang tính phản bội, phản dân hại nước. Trước đây, khi cuộc chiến tranh Quốc Cộng giữa chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và bè lũ Cộng sản Việt Nam lúc ấy đang chiếm một nửa nước ở miền Bắc thì Cộng Sản Việt Nam đã “gán” cho quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa là phản động, là tay sai của đế quốc Mỹ, là lũ bán nước... vv...và ...vv...Người dân miền Bắc lúc ấy chưa hiểu rõ vấn đề và đã bị bè lũ Cộng Sản Việt Nam tuyên trtuyền nhồi sọ nên cứ nghĩ đây là sự thật. Đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi toàn bộ miền Nam bị rơi vào tay Cộng Sản thì nhiều người trong “đoàn quân chiến thắng” ấy bước chân vào thủ đô Sài Gòn của Việt Nam Cộng Hòa đã thật sự ngỡ ngàng. Nhà văn Dương Thu Hương là một người trong “đoàn quân chiến thắng” ấy đã ngồi bệt trên vệ đường của thành phố Sài Gòn hoa lệ và ôm mặt khóc nức nở. Bà đã khóc và tiếc cả tuổi thanh xuân của mình đã phung phí cho một sự lừa dối đầy trơ trẽn của bè lũ Cộng Sản Việt Nam. Trở về lại Hà Nội, nhà văn Dương Thu Hương đã viết nhiều tác phẩm phê phán cái chủ nghĩa Cộng Sản vô luân, phê phán cái thiên đường Cộng Sản mà bà đã ví như là một "thiên đường mù" như là tên của một tác phẩm của bà.