Translate

Tuesday, November 29, 2011

Đỗ Trung Quân - Từ “Gia tài của mẹ” đến Lý Sơn – Quảng Ngãi

Đỗ Trung Quân
1-lc3bd-sc6a1n-thc6a1m-ne1bb93ng-mc3b9a-te1bb8fi1.jpg
Một góc Lý Sơn
Tin nhắn của người bạn đang ngồi tại Nhà hát Thành phố đêm 26- 11-2011. “Tôi đang nghe Đàm Vĩnh Hưng hát “Gia tài của mẹ”. Đàm Vĩnh Hưng hát nhạc Trịnh và hát thế nào thì lại là vấn đề không bàn ở đây. Cái ngạc nhiên là ca khúc luôn bị cấm hàng chục năm nay đã được cho phép hát chính thức trong một chương trình ca nhạc [Dù quần chúng vẫn hát bình thường từ lâu nay]. Suốt 10 năm thực hiện chương trình kỷ niệm Trịnh Công Sơn ở Bình Quới, mảng “Ca khúc da vàng” và đặc biệt bài hát này luôn nằm trong sự xét duyệt gay gắt và tất nhiên là không cho phép. Chả lẽ bài hát ấy khi xin phép có trong chương trình của anh Đàm nó chưa kịp… đến tai một anh cầm nắm tư tưởng rất “hắc” của Sài Gòn? Dù gì thì đấy cũng là tín hiệu tốt cho một mảng ca khúc quan trọng của Trịnh Công Sơn lâu nay luôn gây tranh cãi từ cả hai phía. Mảng ca khúc mà tôi có lần thở dài: Khác với Nhất Chi Mai “chết mới được ra lời” còn Trịnh Công Sơn thì “chết vẫn chưa được ra lời”.

Thủ tướng trước Quốc hội hay Chú Cuội trên Cung trăng

Theo Nữ Vương Công Lý
Thủ tướng trước Quốc hội hay Chú Cuội trên Cung trăng
Sáng nay, dân Hà Nội cười với nhau như mếu:
Triều đình lâm cảnh chợ chiều
Còn đôi Dũng – Nghị, còn nhiều cảnh vui.
Thường thì khi lời nói của người Cộng sản đi đôi với việc làm chỉ là khi dùng bạo lực cướp chính quyền và giữ độc quyền cai trị, giành hết quyền lợi vật chất cho phe nhóm mình. Còn khi trị nước, những người cộng sản nói một đằng làm một nẻo, người dân Việt Nam đã chứng kiến điều này bằng máu thịt, nước mắt và mạng sống.
Lịch sử thời hiện đại của đất nước Việt Nam đã có quá nhiều bài học kinh nghiệm, song thời gian gần đây, chỉ qua những cuộc biểu tình của người yêu nước đã buộc nhà nước CSVN thể hiện rõ nhất bản chất dối trá, lừa lọc của mình.
Biểu tình yêu nước ở Hà Nội ngày 21/8/2011
Khi Tổ quốc bị xâm lăng, mọi người con nước Việt gồng mình lên để đoàn kết chống lại họa ngoại xâm, mặc dù họ biết rõ rằng khi ra chiến trận, đổ máu xương cũng là chính họ và con cháu họ, còn khi yên bình, những người Cộng sản đang đè lên đầu lên cổ họ mà hút máu, lọc xương. Nhưng, trên hết là tình yêu Tổ Quốc, họ sẵn sàng bỏ mạng sống của mình.