Translate

Monday, August 31, 2009

Càng ngày càng...lạc hậu

Trong khi Nga là nước đầu tiên xây dựng chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa đã vất lý thuyết Mác - Lê vào "sọt rác của lịch sử", những nước Cộng Sản Đông Âu cũng đã cáo chung thì Cộng Sản Việt Nam vẫn tiếp tục nhồi nhét chủ thuyết Mác Lê cùng tư tưởng Hồ Chí Minh cho học sinh sinh viên và đây là một môn học "bắt buộc" nếu sinh viên muốn tốt nghiệp.
. Thật tế mà nói, chính Hồ Chí Minh khi còn sống vẫn tự cho rằng mình không có tư tưởng gì riêng biệt, những tư tưởng của y cũng là lập lại tư tưởng của Các Mác, Lê Nin và Mao Trạch Đông. Vậy mà Việt Nam Cộng Sản vẫn có chủ trương đào tạo thế hệ Mác Lê cùng tư tưởng Hồ Chí Minh. Những người Cộng Sản Việt Nam trong thâm tâm vẫn biết chủ nghĩa Mác Lê là "lạc hậu", nhưng chúng vẫn cố bám vào đó để tồn tại. Chính Nguyễn Minh Triết cũng đã từng nói bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát. Cũng rất may là trong nước phong trào đấu tranh cho dân chủ càng ngày càng nở rộ dù cho Cộng Sản Việt Nam cố gắng đàn áp để dập tắt. Chúng ta tin chắc trong một ngày không xa, chế độ Cộng Sản cũng sẽ cáo chung ởViệt Nam và toàn dân Việt nam từ trong nước ra đến hải ngoại sẽ cùng nhau xây dựng một nước Việt Nam dân chủ, độc lập, ấm no và hạnh phúc thật sự (chớ không phải là "bánh vẽ" như của Cộng Sản Việt Nam)

Sunday, August 30, 2009

Tưởng Năng Tiến

Tưởng Năng Tiến – Trần Đăng Khoa và thơ văn bỏ mả

Posted using ShareThis

Việt Nam lại bắt thêm blogger

Theo tin hãng thông tấn Reuters, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam lại bắt thêm một blogger nữa. Đó là blogger Người Buôn Gió vừa bị cơ quan an ninh Cộng Sản Việt Nam bắt ở Hà Nội. Người Buôn Gió là một blơgger có rất nhiều bài viết phê bình đường lối của đảng Cộng Sản và nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam. Trước đó, nhà báo Huy Đức, một nhà báo của tờ SaiGon Tiếp Thị cũng bị buộc thôi việc. Nhà báo Huy Đức chủ trương blog Osin cũng có nhiều bài viết nói lên thực trang về xã hội và chính trị tại Việt Nam. Bài viết mới đây nhất của ông là bài Bức tường Berlin có lẽ đã làm nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam cảm thấy "chột dạ" cho nên buộc ông thôi việc tại tờ báo SaiGon Tiếp Thị là nơi ông đang làm việc. Với những hành xử như thế này, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam một lần nữa đã cho chúng ta thấy rằng dưới chế độ Cộng Sản, người dân không có quyền nói lên những suy nghĩ của mình mà chỉ được quyền cúi đầu nghe mà thôi. Không thể nào biện luận được cho lối hành xử độc đoán và thô bạo này!

Wednesday, August 26, 2009

Giấc mơ...lãng mạn hay lãng xẹt

Báo chí tại Việt Nam cách đây không lâu có loan tin trong thời gian tới, Việt Nam sẽ có 4 trường đại học mang đẳng cấp quốc tê, tức là những trường đại học này sẽ đào tạo nên nhừng cử nhân, tiến sĩ tương đương với những trường đại học lớn ở trên thế giới. Giáo sư tiến sĩ Nguyễn Văn Tuấn thuộc viện Garvan, Úc Châu cho đây là giấc mơ quá lãng mạn của Cộng Sản Việt Nam. Đọc bài viết, ta thấy đây chỉ là giấc mơ ngoài tầm tay với của Cộng Sản Việt Nam mà thôi!

Tuesday, August 25, 2009

Tưởng Năng Tiến

Tưởng Năng Tiến – Bọn Mafia và những người làm cách mạng

Posted using ShareThis

Lại nữa: định hướng giáo dục Việt Nam

Nếu nhìn tất cả các nước trên thế giới, chúng ta dễ dàng nhận thấy chưa nước nào có đường lối giáo dục quái đản như nước Việt Nam Cộng Sản. Vào thời còn "bao cấp", giáo viên trong nước khi đi dạy học thì đói, có nhiều thầy cô bị xỉu vì đói khi đang giảng dạy. Sang đến thời gọi là "đổi mới", đời sống giáo viên có khá hơn một tí, nhưng đường lối giáo dục vần y nguyên như cũ dù rằng có "cải cách". Những nhà hoạch định giáo dục của Việt Nam Cộng Sản không lấy mục tiêu giáo dục là nâng cao dân trí để vươn kịp với các nước khác trên thế giới, mà mục tiêu giáo dục của họ là đào tạo những người trung thành với chủ nghĩa Cộng Sản là chính. Cũng vì lý do đó, ngày từ bậc tiểu học, Cộng Sản Việt Nam đã nhồi nhét chính trị vào đầu óc trong sáng của trẻ thơ Việt Nam. Chúng giáo dục "yêu nước gắn liền với yêu chủ nghĩa xã hội", không lẽ những người không yêu chủ nghĩa xã hội là không yêu nước? Học sinh Việt Nam hiện nay về lịch sử của Việt Nam thì biết rất ít, nhưng lại biết nhiều về chủ nghĩa xã hội, về Hồ Chí Minh, về những du kích "thời kháng chiến", thời gọi là "chống Mỹ cứu nước". Sỡ dĩ như vậy là vì Việt Nam Cộng Sản đã áp dụng định hướng trong giảng dạy, chú trọng về chính trị nhiều hơn mặt nâng cao trình độ hiểu biêt của học sinh. Nếu lỡ như có giáo viên nào giảng dạy chệnh hướng thì sẽ bị chụp mũ và bị bắt bỏ tù. Cứ với những điều này mãi tiếp diễn, không biết rằng tương lai dân tộc Việt Nam sẽ đi về đâu?

Saturday, August 22, 2009

Thực chất về những lời thú tội

Vừa rồi, Cộng Sản Việt Nam đã cho phát đoạn video thú tội của những nhà đấu tranh cho dân chủ ở trong nước và làm dư luận trong và ngoài nước xôn xao. Một số blogs đã lên án những nhà đấu tranh cho dân chủ, cho rằng họ đã sớm đầu hàng trước cường quyền. Một số blogs khác lại bênh vực cho rằng trước kẻ thù hiểm ác là Cộng Sản Việt Nam thì họ không còn con đường nào để lựa chọn. Nhưng mới đây, Bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi, phó tổng thư ký đảng Dân Chủ Việt Nam cho rằng những đoạn video này chỉ là sự dàn cảnh của Cộng Sản Việt Nam với những ráp nối vụng về.
Bên cạnh đó, những nhà đấu tranh thuộc khối 8406 cũng có ý nghi ngờ về tính chân thực của video clip này. Trước một kẻ thù thâm độc là Cộng Sản Việt Nam thì không có gì là họ không có thể làm được kể cả chuyện "biến không thành có". Cho nên chúng ta cần phải bình tĩnh, chớ vội vã nhận định và trách cứ những nhà đấu tranh cho dân chủ. Vào thời điểm này, họ rất là cô đơn và rất cần sự ủng hộ tinh thần của mọi người, mọi giới.

Friday, August 21, 2009

Tuyết lạnh

Tưởng Năng Tiến

Tưởng Năng Tiến – Lời chúc mừng của một thường dân

Posted using ShareThis

Thượng Nghị Sĩ Jim Webb tại Hà Nội

Trong chương trình thăm viếng các nước Đông Nam Á, TNS Jim Webb đã có cuộc họp báo với giới truyền thông báo chi quốc tế vào chiều thứ tư 08/19/09 tại Hà Nội. Tại đây, ông đã có nhận định cần phải giúp đỡ các nước trong khu vực bảo vệ chủ quyền tại biển Đông trước một nước Trung Quốc càng ngày càng lớn mạnh về mọi mặt. Ông cũng quan ngại rằng sự lớn mạnh của Trung Cộng cũng là mối lo lớn cho Hoa Kỳ vì đây cũng là khu vực quan trọng đối với Hoa Kỳ trong bối cảnh hiện tại sau mấy thập kỷ Hoa Kỳ đã lơ là.
Trong khi đó, Nguyễn Tấn Dũng , thủ tướng Cộng Sản Việt Nam vẫn đến Cao Nguyên Trung Phần để thị sát vấn đề khai thác Bau-xít mặc cho có sự chống đối của mọi giới người dân Việt Nam từ trong nước ra đến hải ngoại. Sau khi xem xét tình hình, Nguyễn Tấn Dũng sẽ có kế hoạch khai thác Bau-xít trên bình diện quy mô hơn. Cũng cần nhắc lại rằng kế hoạch khai thác bau-xít đã bị sự chống đối của các nhà khoa học trong nước lẫn ở hải ngoại, của các tầng lớp dân chúng đặc biệt la của các "cựu công thần" của chế độ Cộng Sản. Hành động của Nguyễn Tấn Dũng xem thường dư luận làm chúng ta liên tưởng đến việc Hồ Chí Minh sai Phạm Văn Đồng ký văn bản cộng nhận chủ quyền của Trung Cộng tại biển Đông. Đảng Cộng Sản Việt Nam đã trở thành tập đoàn mafia khủng bố người dân dể bán nước. Thật chua xót cho lịch sử của Việt Nam, chua xót cho tiền nhân đã mấy nghìn năm dựng nước và mở nước!

Wednesday, August 19, 2009

Chống tham nhũng trên...giấy

Vừa rồi, theo một cuộc điều tra của Bộ ngoại giao Đan Mạch và ngân hàng thế giới thì nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam chống tham nhũng chỉ bằng luật chứ chưa thực thi một cách nghiêm chỉnh. Luật pháp Cộng Sản Việt Nam quy định chống tham nhũng rất là chi tiết, cụ thể nhưng chỉ là giấy tờ, còn chuyện các quan tham nhũng là chuyện...hàng ngày, chẳng có ai kiểm tra ai vì tất cả bộ máy cầm quyền từ trên xuống dưới đều là những...tay tham nhũng có thành tích. Nói có sách, mách có chứng, cứ nhìn đống lương của các "quan chóp bu Cộng Sản" và tài sản của họ, chúng ta có thể hình dung một cách rõ ràng và cụ thể vấn nạn tham nhũng ở nước Việt Nam Cộng Sản!

Monday, August 17, 2009

Cộng Sản Việt Nam và bọn côn đồ lưu manh.

Qua vụ giáo xứ Thái Hà, giáo xứ Tam Tòa cũng như tu viện Bát Nhã, Cộng Sản Việt Nam đã dùng bọn côn đồ lưu manh, bọn xã hội đen xông vào hành hung và gây thương tích cho tín đồ của các tôn giáo này. Qua lối hành xử như vậy, chúng ta thấy là nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã dung dưỡng bọn vô lại này để nhằm trần áp tôn giào. Phải chăng lá chắn của Cộng Sản Việt Nam là bọn côn đồ lưu manh? Dùng thành phần xã hội đen, thành phần bất hảo của xã hội để hành hung tín đồ của các tôn giáo, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã tự mình lưu manh hóa, tự biến mình thành một đám côn đồ nắm quyền sinh sát người dân. Từ xưa đến nay chưa bao giờ ở Việt Nam có nhà cầm quyền nào quái đản như nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam!

Sunday, August 16, 2009

Mai Thái Lĩnh

Mai Thái Lĩnh – Trao đổi ý kiến xung quanh chủ đề “Ải Nam Quan”

Posted using ShareThis

Câu chuyện "tàu lạ" và "Tàu tệ"

Ở Việt Nam, từ "tàu lạ" đã trở nên quen thuộc với người dân. Mọi người đã biết rõ "mười mươi" rằng "tàu lạ" là tàu của Trung Cộng đã bắt giữ ngư dân Việt Nam, nhưng báo chí và các cơ quan truyền thông trong nước sợ "phạm húy" chỉ dùng từ "tàu lạ" mà không dám nói rõ đây là tàu của Trung Cộng. Bên cạnh đó, hàng hóa của Trung Cộng đã tràn ngập thị trường trong nước. Những hàng hóa này mẫu mã thì đẹp nhưng chất lượng rất kém. Do đó người dân trong nước lại có thêm một từ mới là "Tàu tệ". Bởi vì hàng hóa của Tàu quá tệ nên đã biến thành "Tàu hại". Đọc câu chuyện "Tàu lạ và Tàu hại" để thấy rằng nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam hiện tại đã quá lệ thuộc vào Trung Cộng về mọi phương diện. Thật đáng phỉ nhổ và xấu hổ!

Saturday, August 15, 2009

Đàm phán Việt - Trung

Theo tin mới nhất, Trung Cộng và nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã có cuộc đàm phán cấp thứ trưởng. Nội dung cuộc đàm phán lần này tập trung vào hải phận giữa Việt Nam và Trung Cộng. Chúng ta sẽ thấy gì sau cuộc đàm phán lần này? Nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam luôn luôn nhu nhược trước Trung Cộng. Mỗi một lần đàm phán là Cộng Sản Việt Nam lại một lần nhượng bộ Trung Cộng. Trong lúc đó theo tin mới nhất thì ngư dân Việt Nam đã trở về nước nhưng tàu đánh cá vẫn còn bị giữ lại. Không biết là việc trở về của những ngư dân này có quan hệ gì đến việc đàm phán giữa Trung Cộng và Cộng Sản Việt Nam hay không?

Friday, August 14, 2009

Những bức tường lòng

Những bức tường lòng

Posted using ShareThis

Gia Cát Dự

Gia Cát Dự – Gọi hồn Hồ Chủ tịch: Tại sao không?

Posted using ShareThis

Tham vọng của Trung Cộng tại vùng Thái Bình Dương.

Sau khi chíến tranh lạnh kết thúc,, Trung Cộng có tham vọng muốn làm bá chủ vùng Thái Bình Dương và tranh giành với Hoa Kỳ để kiểm soát vùng biển quan trọng này. Chúng đã cho tăng cường lực lượng hải quân , không quân hùng mạnh. Chúng cho xây dựng căn cứ tàu ngầm tân tiến tại đảo Hải Nam. Quần đảo Hoàng Sa trở thành một căn cứ quân sự với đầy đủ những vũ khí tối tân nhằm khống chế toàn bộ vùng này. Gần đây, ngoại trường Hoa Kỳ Hillary Clinton đã có cuộc họp cùng các ngoại trưởng Asean. Bà cam kết sẽ giúp đỡ các nước này hiện đại hóa quân đội nhất là lực lượng hải quân. Những chuyên gia quân sự Trung Cộng nghĩ gì về chính sách của Hoa Kỳ tại vùng Châu Á-Thái Bình Dương? Trước những tham vọng và hành động bá quyền của Trung Cộng đối với các nước trong khu vực, dĩ nhiên là Hoa Kỳ sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn. Hơn nữa đây là khu vực truyền thống mà Hoa Kỳ đã làm chủ từ lâu. Để xem rồi đây tương lai sẽ xảy ra những gì tại vùng biển chiến lược quan trọng này của Hoa Kỳ, nơi có căn cứ quân sự Guam được xem như là một căn cứ quan trong vào bậc nhất của Hoa Kỳ tại vùng Châu Á-Thái Bình Dương.

Wednesday, August 12, 2009

Gửi bọn chó đẻ (*) ở Hà Nội:

Trích vietland

Tạp ghi Bùi Bảo Trúc

Không thể dùng bất cứ một từ ngữ nào khác hơn để gọi chúng mày. Bởi vì chúng mày chính là một bọn chó. 

Càng ngày những việc chúng mày làm và những việc chúng mày không dám làm đều cho thấy chúng mày là một bọn chó đẻ không hơn không kém. 

Vừa có tin nói là chúng mày đang áp lực chính phủ Indonesia dẹp bỏ những di tích ở Galang, những chứng tích ghi lại thảm cảnh của mấy trăm ngàn người Việt, những người phải bỏ đất nước ra biển liều chết đi tìm sự sống. Những người tị nạn khốn khổ ấy trong khi bị chúng mày đối xử tàn tệ đến nỗi phải bỏ trốn đi thì lại được những người dân Indonesia giúp đỡ, bảo bọc trên đường lánh nạn. Thực là đau đớn và chua xót cho người dân Việt cùng da vàng máu đỏ, cùng tổ quốc, giống nòi với chúng mày thì bị chúng mày ngược đãi đối xử như quân thù quân hằn trong khi ở Indonesia, những người xa lạ không cùng giòng máu Việt lại dành cho họ những đối xử tử tế, nhân đạo vào những lúc khốn cùng nhất. 

Mấy tấm bia ghi lại những đối xử tốt đẹp ấy đã bị chúng mày tìm mọi cách để đục phá cho bằng được, để xóa hết những dấu tích xấu xa của chúng mày, nhưng lại là những ghi dấu lòng tử tế nhân đạo của người dân Indonesia không cùng huyết thống. 

Chúng mày tuy phá được những tấm bia trên mấy hòn đảo năm 2005 nhưng những điều xấu xa của chúng mày thì vẫn còn nguyên. Chúng mày tưởng làm như thế là những chuyện xấu xa của chúng mày tan biến đi hết hay sao? Người dân ở các đảo nơi có những tấm bia bị phá đó sẽ còn nhớ mãi vì sao lại có những tấm bia đó, họ sẽ luôn luôn nhớ những con thuyền mỏng manh cập vào những đảo ấy, chở theo những thân tàn ma dại vì chúng mày mà phải bỏ nước ra đi. 

Chúng mày phá được những tấm bia đó thì vẫn còn cả triệu người Việt ở hải ngoại ghi nhớ vì sao họ phải bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ quê hương, bỏ mồ mả tổ tiên đi tha hương tìm sống. Người Việt ở trong nước cũng sẽ còn nhớ mãi những điều đó. Chúng mày sẽ không thể xóa được những điều xấu xa đó. Không bao giờ. 

Chúng mày làm đủ mọi cách để dẹp những tấm bia trên những hòn đảo xa lạ cách xa đất nước ngàn dặm, trong khi có rất nhiều điều chúng mày phải làm, nhưng lại không làm, và chắc là không dám làm ở ngay trong nước cũng như ở những nơi nằm sát cạnh Việt Nam. 

Như khi những người dân Việt sinh sống bằng nghề đánh cá ở miền Trung mới đây bị một bọn vô lại khốn nạn ngang ngược cấm đánh cá ở ngay vùng biển của nước Việt Nam thì chúng mày tránh, né không dám lên tiếng. Chúng mày khiếp nhược, run sợ không dám nói tới quốc tịch của những chiếc tầu gây phiền nhiễu, tạo thiệt hại vật chất, sinh mạng cho người đánh cá Việt Nam trong khi ai cũng biết đó là những chiếc tầu của hải quân Trung Cộng, treo cờ Trung Cộng, thủy binh mặc đồng phục hải quân Trung Cộng, và chuyện đó chính báo chí Trung Cộng cũng công nhận, không thèm che giấu. 

Nhưng chúng mày thì không dám hé miệng can thiệp, bênh vực cho nhũng người đánh cá Việt Nam khốn khổ đó. 

Bọn tứ ngược, như chữ của Nguyễn Trãi dùng trong Bình Ngô Ðại Cáo, ngang nhiên đem quân chiếm lấy những đảo của Việt Nam thì chúng mày không dám hé môi nói được lấy một nửa tiếng để phản đối. Những hy sinh của các chiến sĩ hải quân Việt Nam Cộng Hòa can đảm đánh lại bọn bá quyền Trung quốc trong vụ quần đảo Hoàng Sa thì bị chúng mày lờ đi không dám nhắc đến. Hạm trưởng Ngụy Văn Thà, người sĩ quan hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã làm cho chữ "Ngụy" trở thành đẹp đẽ biết là bao. Ngụy như thế thì chúng tao là Ngụy hết. Chúng tao là Ngụy, là những người cùng lý tưởng, cùng dòng máu anh hùng của hạm trưởng hộ tống hạm Nhựt Tảo HQ 10. 

Chúng mày lờ sự hy sinh cao quí của thiếu tá Ngụy Văn Thà đi để che dấu cái thái độ hèn nhát bán nước của chúng mày và cái công hàm mà tên thủ tướng mặt chó Phạm Văn Ðồng gửi Chu Ân Lai để tặng không Trường Sa và Hoàng Sa cho Tầu đỏ. Gọi đó la bán nước thì cũng không đúng, vì đổi lại, chúng mày cũng không được bọn Tầu khốn nạn trả cho một cắc. 

Ngày nay, ở Sài Gòn, chỉ cần mặc cái áo có hình quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cũng bị bắt vì phạm húy. Những ai lên tiếng về đất nước, về sự vẹn toàn của tổ quốc là bị đàn áp thẳng tay như đã thấy. 

Sự im lặng của chúng mày, cách hành động của chúng mày trong vụ Bản Giốc, trong những tranh chấp ở biển Ðông chỉ là để che giấu những việc làm đê hèn của chúng mày. 

Nay chúng mày đòi Indonesia dẹp chứng tích cuối cùng về giai đoạn bi thảm của Việt Nam trên đảo Galang cũng là vì chúng mày sợ sự thật, chúng mày sợ những dấu tích đó sẽ tiếp tục làm cho hình ảnh của chúng mày xấu đi. 

Nhưng chúng mày có bao giờ tử tế và tốt đẹp đâu. 

Chúng mày nhắm mắt để cho bọn chó má đem phụ nữ trẻ em Việt Nam bán cho các ổ điếm ở Campuchea, đưa đi làm tôi tớ ở các nước ngoài, tổ chức những vụ bán nô lệ như thời mọi rợ cho những thằng đàn ông Cao Ly, Ðài Loan, Malaysia … đến xem và mua về làm nô lệ tình dục, để mặc cho phụ nữ Việt bị nhốt trong những lồng kính ở Singapore cho khách mua dâm tới xem mà lựa chọn... Chúng mày táng tận lương tâm để cho bọn cai phu ngoại quốc đánh đập công nhân Việt Nam ngay ở trong nước, rồi còn để cho những thằng công nhân Tầu khốn nạn ngang nhiên kéo đến đánh đập những người dân Việt sống ở gần công trường xây cất ngay trên quê hương của mình. 

Chúng mày im thin thít. 

Nhưng chúng mày lại rất hăng hái, dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn nhất để tìm cách che giấu những việc làm chó má của chúng mày, nói là những di tích ấy bầy ra những hình ảnh không đẹp của chúng mày. 

Ðể tao chỉ cho chúng mày một chỗ thực s »± lăng mạ chúng mày coi chúng mày có dám làm gì không. Mới đây, tại cuộc lễ dâng đất cho bọn Tầu Cộng mà chúng mày gọi là cắm cột mốc biên giới, bọn Tầu khốn nạn dựng ngay gần nơi diễn ra cuộc lễ một bức tường với những hình ảnh của cuộc nổ súng ở biên giới miền bắc giữa hai bọn chó dại. Ðứng từ xa nhìn cũng thấy đó là những hình chụp bọn lính Tầu tiến đánh một số vị trí trong lãnh thổ Việt Nam. Trong trận này, bọn Tầu còn gây thiệt hại nặng cho cái hang chồn Păc Bó, cái mả tổ Cộng Sản của chúng mày. Ðó, có giỏi thì đòi Trung Cộng dẹp những bức hình đó coi có dám làm không. 

Tao mong sao chúng mày chết đi sớm chừng nào may chừng ấy cho dân tộc Việt Nam. Chừng đó, tao bảo đảm mồ mả chúng mày sẽ không bao giờ được để cho nguyên vẹn, kể cả cái xác thối của thằng đại lưu manh chó đẻ ở Ba Ðình đang làm bẩn cái tên lịch sử Cần Vương quá đẹp của Ðinh Công Tráng và Phan Ðình Phùng này.. 

Lịch sử chắc chắn sẽ không nhẹ tay với bọn chó đẻ là chúng mày. 

Ký tên: 

Một người Việt Nam không Cộng Sản

Tuesday, August 11, 2009

Cuộc chiến về sự thật Hồ Chí Minh

Cuốn DVD "Sự thật về Hồ Chí Minh" do Phong trào quốc dân đòi trả tên Saigon phổ biến rộng rãi từ hải ngoại cho đến trong nước và gây xôn xao dư luận. Nhà cầm quyền CSVN đã có sự phản bác về tài liệu lịch sử này. Đọc bài viết Cuộc chiến về sự thật Hồ Chí Minh để biết dư luận nói gì đồng thời cũng cho ta thấy được rằng CSVN luôn cố bám víu vào hình tượng Hồ Chí Minh, thần thánh hóa hắn để tiếp tục lừa bịp người dân, và cũng làm bức bình phong che đậy những sai trái của một tập đoàn chính trị đã mục nát từ lâu.

Monday, August 10, 2009

Phải chăng nhà nước Cộng Sản Việt Nam là nhà nước "cho dân và vì dân"?

Cộng Sản Việt Nam từ khi cầm quyền đến nay thường hay rêu rao rằng đây là một nhà nước cho dân và vì dân. Thế nhưng "nói vậy mà không phải vậy". Đừng nói gì đến những người dân thường, những người trước đây "nhẹ dạ" nghe theo những lời tuyên truyền của Cộng Sản, suốt đời "cống hiến cho "lý tưởng" nhưng vẫn bị ăn cướp và trở thành "dân oan khiếu kiện". Đọc bài phóng sự Nguyễn Thị Huần: Nạn nhân điển hình của nhà nước cho dân và vì dân của Trần Khải Thanh Thủy chúng ta càng thấy rõ hơn những nỗi cay đắng của người dân oan, nhất là những người trước đây đã "một lòng theo đảng" nay trở thành nạn nhân của đảng.

Friday, August 7, 2009

Mai Thái Lĩnh - Ải Nam Quan trong lịch sử (2)

Mai Thái Lĩnh - Ải Nam Quan trong lịch sử (2)

Posted using ShareThis

Mai Thái Lĩnh - Ải Nam Quan trong lịch sử (1)

Mai Thái Lĩnh - Ải Nam Quan trong lịch sử (1)

Posted using ShareThis

Báo chí thế giới nhìn thấy gì về Trung Cộng và tôn giáo tại Việt Nam

Trong thời gian vừa qua, vấn đề mâu thuẫn và đàn áp tôn giáo tại Việt Nam trở nên khốc liệt qua việc nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam hành xử tại giáo xứ Tam Tòa ở Quảng Bình cũng như tu viện Bát Nhã ở Lâm Đồng. Trước đó, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã có sự bắt giữ những người phản đối khai thác bau-xít của Trung Cộng ở Cao Nguyên Trung Phần. Báo chí thế giới nhận xét đã có sự quan hệ giữa Trung Cộng và đàn áp tôn giáo của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam. Đọc bài viết này từ rfi.fr sẽ cho chúng ta một cáí nhìn rõ nét hơn về sự lệ thuộc của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam với Trung Cộng vì rõ ràng đây là chỗ dựa duy nhất của một đảng phản dân hại nước.

Wednesday, August 5, 2009

Vương Thế Lan - Ai bỏ chạy? Ai hèn nhát?

Vương Thế Lan - Ai bỏ chạy? Ai hèn nhát?

Posted using ShareThis

Chiến lược biển Đông

Vùng biển Đông cua Việt Nam có một vị trí chiến lược quan trọng cũng như là đường hàng hải quốc tế từ rất nhiều thế kỷ trước đây cho mãi đến tận ngày nay. Thế nhưng Trung Cộng với tham vọng bá cường, muốn một mình một cõi thao túng toàn bộ vùng biển này, bất chấp công pháp quốc tế. Chúng ngang ngược trong những hành xử đối với ngư dân Việt Nam. Chúng còn dám cho tàu đánh cá ra để phá tàu khảo sát của Hoa Kỳ. Đọc bài Chiến lược biển Đông chúng ta sẽ có một cái nhìn khái quát về mưu đồ bá chủ biển Đông của Trung Cộng và chiến lược của Hoa Kỳ tại vùng này.

Tuesday, August 4, 2009

Tưởng Năng Tiến - Quê Mẹ

Tưởng Năng Tiến - Quê Mẹ

Posted using ShareThis

Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc SV Lê Trung Thành, Cập Nhựt 2009/07/19

Bài nói chuyện

Sinh viên Lê Trung Thành, ngoài 20 tuổi, người đã bay qua Thái Lan trước đây để chống ngọn đuốc Olympic 2008. Mặc dù sinh ra và lớn lên trong nước, bị nhồi sọ nhưng tuổi trẻ ngày nay với internet đã không còn "ngu" như tôi ngày trước. Đọc bài này mới thấy rằng các em bây giờ đã hiểu hết.

Đài Loan 13/03/2009

- Viết cho “bác” ở dưới địa ngục để báo cho “bác” biết dù tôi đã bị Đảng của “bác” nhồi sọ suốt 2 chục năm nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
- Viết cho dì của tôi đang vất vã kiếm kế sinh nhai nuôi đàn con nhỏ.
- Viết cho dượng của tôi đang ngày đêm canh giữ trên hòn đảo Trường Sa “còn sót lại”.
- Viết cho anh chị tôi đang hăng hái dấn thân “vì sự nghiệp dân giàu nước mạnh xã hội công bằng văn minh”.
- Viết cho bạn tôi tốt nghiệp đại học loại khá, thất nghiệp, đóng tiền nhà thì hết tiền ăn, muốn ăn thì hết đóng tiền nhà.
- Cũng viết cho bạn tôi, con một gia đình quan chức giàu có nhưng đang sống mất phương hướng trong xã hội lộn ngược này.
- Và viết cho thằng em tội nghiệp của tôi đang ngồi trên ghế nhà trường, miệng đọc ê a, mặt mày ngơ ngác.

...

Ngày mùng 02/09/1945, Hồ Chí Minh tuyên bố “độc lập” để rồi hàng năm vào cái ngày tối tăm đó đất nước mình dẫu đói nghèo vẫn phải oằn mình tổ chức “quốc khánh” rình rang tốn không biết bao nhiêu là tiền của, phô diễn cờ hoa rợp trời, quan chức đua nhau đọc diễn văn với các bữa tiệc xa xỉ vô tội vạ, cùng lúc đó thì hàng triệu người khác đang còng lưng trên những cánh đồng cằn cỗi với cái bụng đói meo, tất cả chỉ với một mục đích ca ngợi sự vẽ vang của Đảng đã lãnh đạo nhân dân đánh đuổi thực dân Pháp dành “độc lập” cho dân tộc.
Nhưng giờ đây nhân loại đã bước vào kỹ nguyên tin học với tốc độ truyền tải thông tin vô cùng khủng khiếp mà chắc chắn ông Hồ không thể nào tưởng tượng nỗi, người Việt Nam giờ có thể dễ dàng tiếp cận hơn với nhiều “thông tin ngoài luồng”, nhiều anh chị mặt đỏ bừng bừng khi vô tình đi lạc vào một “website phản động” nào đó, một người bạn cũ còn kín đáo gởi tin nhắn vào blog của tôi với nội dung như sau: “lâu rồi mới vô đọc blog của mi, phản động quá, tau không có đủ can đảm để đọc hết bài nữa, lo học đi mi, việc nước đã có nhà nước lo ”. Và nhiều lần tôi đã cố giải thích cho bạn tôi hiểu rằng thực ra sau mùng 02/09/1945 nước ta không hề có độc lập, đó chỉ đơn giản là việc thay thế Chủ Nghĩa Thực Dân bằng Chủ Nghĩa Cộng Sản, mà chính ông Hồ là tay sai và lá cờ đỏ sao vàng mà ông ta mang về ngang nhiên bay trên bầu trời nước ta từ đó. Bài học năm xưa, lợi dụng người dân ít học ông Hồ đã khéo léo che đậy Chủ nghĩa Cộng Sản bằng cách kích động lòng yêu nước, bao nhiêu triệu người đã bỏ lại tuổi thanh xuân trong cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước”, chữ “cứu nước” là chữ linh thiêng nhất của Dân Tộc chúng ta vì nó gắn liền với suốt chiều dài lịch sử của Dân Tộc. Vì hai chữ đó người Việt Nam sẵn sàng hy sinh tất cả.

Nhưng than ôi, tất cả đã bị lừa và ngày hôm nay vẫn tiếp tục bị lừa. Dân tộc ta đâu thiếu người tài, Phan Bội Châu, Nguyễn Thái Học, Lý Đông A, Huỳnh Phú sổ ... nhưng chỉ có Hồ Chí Minh là người gặp thời, thời của quỷ, chính xác là thời “quỷ đỏ” lộng hành, với tham vọng nhuộm đỏ cả địa cầu. Chúng ta hãy tưởng tượng xem nếu như ngày hôm nay khắp hoàn vũ này nước nào cũng bị áp bức bởi Chủ Nghĩa Cộng Sản thì sẽ ra sao ? Xin thưa tất cả hơn 6 tỷ người sẽ sống trong “ thế giới đại đồng”, lúc đó kinh đô ánh sáng Paris sẽ tăm tối như Bắc Hàn, và người dân Newyork cũng sẽ chèo thuyền đánh cá trên phố giống như Hà Nội của chúng ta. Tất cả sẽ bình đẳng, ai sinh ra cũng đói khổ như nhau, ai cũng mất nhân quyền như nhau, cũng được Đảng nhồi sọ như nhau, sẽ không còn ai ganh tỵ ai, tất cả sẽ không còn đấu tranh, cứ như thế sinh ra làm nô lệ, không chết vì già thì cũng chết vì kiệt sức. Đó là viễn cảnh một trái đất màu hồng của máu và nước mắt.

Chính vì hiểu được hiểm hoạ đó nên nước Mỹ với vai trò là một siêu cường có trách nhiệm phải đi tiên phong lãnh đạo các nước khác trong việc chặn đứng sự bành trướng của khối Cộng Sản trên thế giới, thế nên việc “ngụy Hồ” kêu gọi “chống Mỹ cứu nước” trên thực chất phải được hiểu đúng đắn là chống Mỹ cứu Chủ Nghĩa Cộng Sản. Chỉ có người dân quê thật thà chất phác là mù quáng tin theo những khẩu hiệu ngụy tạo đó, và có lẽ nếu tôi sinh ra dưới xã hội miền Bắc vào thời đó tôi cũng sẽ yêu nước mù quáng, sẽ cầm súng đi đánh Mỹ, sẽ nuôi giấu cán bộ, sẽ liều chết trong các cuộc xung phong, và nếu không bỏ mạng thì sẽ may mắn được sống cuộc sống ‘hoà bình” với tay cụt, chân cụt, đang ngồi chờ khách bơm xe ở dọc đường, hay về nhà đi cày với mảnh ruộng bé hơn hồi còn chiến tranh, vì hoà bình rồi thì người ta biến nó thành sân gôn hay các khu rì sọt để “sánh vai với các cường quốc năm châu”, rồi đời sống quá khổ, quá oan ức tôi cũng sẽ đi khiếu kiện như bao người khác, tôi sẽ kêu “thủ tướng ơi cứu dân”, “quốc hội ơi cứu dân”, đến một lúc kêu hoài chúng nó không nghe thì có khi với bản tính ngông cuồng cộng với việc hết đường sống, tôi lại đánh bom cảm tử cũng nên ... Chính vì thế nên tôi muốn nói rằng nếu không có lá cờ đỏ của ông Hồ mang về thì sẽ không có quá nhiều bi kịch trên đất nước như ngày hôm nay. Tất nhiên lịch sử không bao giờ nói nếu.

Và ngày 30/04/1975, là ngày mà triệu người vui, triệu người buồn, nhưng triệu người vui kia thì cũng mếu máo không lâu sau đó. Từ đây nửa nước Việt Nam tự do đã chìm vào biết bao nhiêu khổ đau mà kể cho hết. Vết thương lịch sử này ngoài trách nhiệm của người Việt, cũng không thể không nhắc đến việc Mỹ đã phản bội đồng minh, vì cục diện chính trị lúc đó và vì chiến lược lâu dài, Mỹ đã để cho màu đỏ của máu loang lổ trên khắp miền Nam sau khi ký kết hiệp định Paris 1973, hiển nhiên Mỹ không thể thả nổi cho khối Cộng Sản bành trướng sang đến Mỹ nhưng ở một chừng mực nào đó vì lợi ích của nước Mỹ được cân nhắc kỹ càng thì Mỹ sẳn sàng thoả hiệp với Cộng Sản cho dù thoả hiệp đó sẽ giết chết hàng triệu người hay cả một dân tộc khác. Gần đây nhất trong bộ phim “Việt Nam Việt Nam“ của đạo diễn John Ford được công bố sau 37 năm bị giấu kín, thượng nghị sĩ Ronald Reagan đã thừa nhận ".. chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho loại hoà bình đó là ngàn năm tăm tối cho các thệ hệ sinh tại Viêt Nam về sau". Mỹ đã thua Cộng Sản trên chiến trường Việt Nam, nhưng trên chiến trường thế giới thì Mỹ đang thắng sau khi một loạt khối Cộng Sản Đông Âu và Nga Xô xụp đổ, đến trong tương lai gần thì Trung Cộng, Bắc Hàn và Việt Cộng cũng sẽ chịu chung số phận với ông tổ của chúng mà thôi.

Biết chắc chắn là Cộng Sản phải đến hồi suy vong nhưng cái hậu quả của nó để lại sau 33 năm hà hiếp dân tộc mới ghê gớm thay, biết bao nhiêu năm nữa mới phục hồi được môi trường sống đang bị phá hoại, bao nhiêu năm nữa mới cải thiện được nòi giống đang ngày một bệnh hoạn, và bao nhiêu năm nữa mới làm sáng lại đạo đức nhân phẩm của người Việt khi ngày một băng hoại. Tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng, tiếc cho cơ hội được sống tự do hạnh phúc của người Việt đã vỡ tan tành, tiếc cho những ai chưa từng và đã từng được “ghé bến sài gòn, là nơi du khách dập dồn từ 5 châu tới viếng thăm thủ đô, dòng sông chen chúc tàu đò, ngựa xe buôn bán hẹn hò, người dân no ấm sống đời tự do”, tự do thì đã mất,tiếc nuối cũng đã muộn, mong sao con cháu thế hệ sau sẽ khắc cốt ghi tâm bài học của một nước nhược tiểu phải gánh chịu.

Sau mùng 02/09/1945, ông Hồ đã đưa đất nước vào con đường khánh kiệt với những cuộc chết chóc triền miên chỉ vì ích kỷ thủ đắc riêng cho cái bản ngã đầy ắp tính man rợ của Quốc Tế Cộng Sản. Ở thời chiến thì người dân chết theo kiểu của thời chiến, nay thời bình thì chết theo kiểu thời bình, ví như giết “cường hào ác bá” trong cuộc cải cách ruộng đất, thảm sát hàng ngàn người dân vô tội ở Huế trong trận Mậu Thân, hay trên đại lộ kinh hoàng Việt Cộng đã hả hê mở một bửa tiệc thịt người khi nả đại pháo 130 ly và hoả tiễn 122 ly vào người dân Quảng Trị đang rồng rắn kéo nhau dài hàng chục kilômét vào Huế để lánh nạn Cộng Sản, còn giờ đây thì người dân mất đất mất ruộng đói mà chết, ra đường sập hố ga hay xe đụng mà chết, ăn uống ngộ độc mà chết, đi làm giấy tờ bị hành lên hành xuống tức mà chết ... & ... rất nhiều kiểu chết và cứ ở đâu có Cộng Sản thì ở đó có phi lý, có bất công, có mùi tanh của máu, có xú uế của xác người nên người ta còn gọi cờ đỏ sao vàng với một cái tên dễ nhớ khác : Cờ Máu.

Ngày hôm nay vui mừng lắm khi ngày càng có nhiều người trẻ yêu nước chống Cộng quyết liệt, nhiều người không chống Cộng nhưng cũng yêu nước quyết liệt, nhưng tất cả nên là những người chịu khó tìm hiểu lịch sử trước đã.

Hãy nhìn xem cả thế giới đều rùng mình khi nghe nhắc đến Chủ Nghĩa Cộng Sản, và Quốc Tế Cộng Sản bị toà án thế giới lên án với tội ác chống lại hoà bình thế giới, tội ác chiến tranh, và tội ác chống lại con người. Những năm gần đây người Tàu Tự Do đã ra mắt tác phẩm Cửu Bình (9 bài bình luận về Đảng Cộng sản Tàu), tác phẩm đã phơi bày những tội ác những cuộc giết người man rợ mà Trung Cộng đã gây ra và vạch trần bản chất lưu manh tà giáo, phản con người, phản vũ trụ của Chủ Nghĩa Cộng Sản, người đọc sẽ không khỏi kinh hoàng và thương cảm cho dân tộc Trung Hoa luôn vổ ngực xưng hùng xưng bá giờ đây thê thảm đến như vậy, thật là khủng khiếp khi nhận được con số thống kê của thời báo Đại Kỷ Nguyên từ ngày 03/12/2004 cho tới nay 13/03/2009 chỉ vỏn vẹn 4 năm 3 tháng mà đã đã có 51.193.607 người ký tên ủng hộ việc dẹp bỏ Đảng Cộng Sản, tính ra trung bình một ngày gần 10 ngàn người thức tỉnh, điều đó như như báo trước cái chết của Chủ Nghĩa Cộng Sản trên đất nước Tàu chỉ còn là vấn đề thời gian. Còn ở Nga từ sau năm 1991 đã thay lá cờ búa liềm bằng lá cờ ba sọc trắng xanh đỏ có từ thời Nga Hoàng, những tượng đài Lênin đã bị tháo bỏ, viện Lênin nay đã đổi tên là Medical Biological Technologies, và nước Nga đã có kế hoạch sẽ mai táng cái xác ướp Lênin vào năm 2010, trong khi ở Việt nam thì trẻ con cứ thắc mắc rằng “ ông Lênin ở nước Nga, sao ông lại đứng vườn hoa nước mình ...”, tất cả các lĩnh vực nghệ thuật, hội hoạ, văn thơ, phim ảnh, âm nhạc ... “trăm hoa đua nở” thoả sức vạch trần tội ác Cộng Sản cho người dân được biết, người ta cũng đã đưa tội ác của chủ nghĩa cộng sản vào chương trình giáo dục học đường và rất nhiều lần trong những tiết học các em bé đã phản đối kịch liệt vì cho rằng làm sao mà con người có thể đối xử với nhau còn tệ hơn cầm thú như thế được ?! Thầy giáo chỉ biết nhăn mặt mỉm cười, đã qua rồi các em yêu mến ! qua rồi “thời đại của những lời nói dối tuyệt vời”.

Tôi nêu lên những điều này vì muốn nói rằng xã hội Việt Nam rồi cũng sẽ phải trãi qua những giai đoạn y như thế, lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ chắc chắn sẽ lại tung bay ngạo nghễ trên quê hương Việt Nam, quốc ca sẽ không còn “xây xác quân thù”, lăng Hồ Chí Minh sẽ bị phá bỏ, tiền Việt Nam sẽ phải có hình hai Bà Trưng, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo ... tất cả 64 tỉnh thành mỗi tỉnh sẽ có một viện bảo tàng tội ác Cộng Sản, cả Dân Tộc sẽ bừng tỉnh, cả Dân tộc sẽ xót xa đau đớn chen lẫn hạnh phúc trước quá nhiều sự thật sẽ được phơi bày, tất cả sẽ phải tiếp tục đấu tranh lâu dài và gam go trước là để lập lại trật tự xã hội, sau là để hoàn thiện dần dần nền dân chủ mà những nước láng giềng như Thái Lan, Singapore, Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản đã bỏ quá xa rồi. Càng nhìn lại lịch sử rồi đối chứng với hiện tại thì tôi lại càng căm phẫn tột cùng, khi gần 40 ngàn người Việt Nam đã hi sinh dưới lá cờ đỏ sao vàng trong cuộc chiến biên giới với Trung Cộng vào những năm 1979, để rồi hôm nay vì quy phục quan thầy Bắc Kinh mà những hy sinh mất mát đau thương đó trở thành đề tài cấm kỵ trên tất cả các phương tiện truyền thông trong nước, học sinh thì không được học, sử gia thì không được đào sâu phân tích, nhà văn nhà thơ thì không được tự do xuất bản, ngay đến cả những người đồng đội anh dũng năm xưa, giờ đây cũng chỉ dám “đặt vòng hoa trong tâm tưởng”. Trong khi đó lại có đến 40 nghĩa trang “Đời đời nhớ ơn các liệt sỹ TC” trên đất nước Việt Nam. Tác phẩm Ma Chiến Hữu của nhà văn Tàu Mạc Ngôn viết về cuộc chiến biên giới 1979, được phát hành trong nước với lời giới thiệu của nhà xuất bản như ca tụng về chủ nghĩa anh hùng của những người lính TC đã xâm lược giết hại người dân Việt Nam. Và gần đây với “Vụ án Bôxít ” Trung Cộng đã âm thầm hủy diệt môi trường sống của người Việt đồng thời ngang nhiên đưa hàng ngàn công nhân chiếm đóng Tây Nguyên và những công nhân đó sẳn sàng cấm súng bất kỳ lúc nào, và tôi dám chắc rằng một ngày rất gần đây thôi chúng ta sẽ được nghe phát ngôn bộ ngoại giao Việt Cộng Lê Dũng hùng hồn lên tiếng “ Việt Nam có đầy đủ cơ sở pháp lý và bằng chứng lịch sử về chủ quyền của mình đối với "Tây Nguyên”, rồi cũng giống như Hoàng Sa Trường Sa, Vịnh Bắc Bộ, Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc mà thôi, việc của báo chí thì cứ lu loa khẳng định chủ quyền, còn việc mất đất mất biển là chuyện quốc gia đại sự nên chỉ một mình Đảng biết Đảng giải quyết.

Nói như thế để thấy rõ bản chất vong nô của Việt Cộng và bản tính bá quyền lưu manh của Trung Cộng, dù chúng nó thân thiết với nhau hay chúng nó quay sang đánh nhau thì chỉ có nước mình nhiễm độc, nước mình mất, dân mình khổ, dân mình chết thôi, chứ nhà nó vẫn to, xe nó vẫn sang, trương mục ngân hàng vẫn kếch xù từ sức lao động của nhân dân, và dù bè lũ chính trị bộ có chạy theo Tàu hay theo Mỹ đi nữa nhưng chắc chắn rằng không có tên nào theo Dân Tộc mình, đối với chúng là nước Tàu hay nước Việt Nam có khác gì nhau, Tố Hữu đã báo trước rồi mà : “bên kia biên giới là nhà, bên đây biên giới cũng là quê hương”.

Tôi biết nói những điều này với những người đã bị Đảng nhồi sọ quá lâu sẽ bị họ đấu tố là việt gian phản động, họ sẽ dùng những lý lẽ như nhờ ơn “bác” ơn Đảng mà mới có ngày hôm nay độc lập tự do hạnh phúc, nhưng việc tôi sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng không có nghĩa là nhờ lá cờ đó mà tôi được sống được học tập ... mà đúng ra vì “nó” mà tôi phải mất đi rất nhiều thứ vốn dĩ là quyền cơ bản của một con người. Nói dễ hiểu cũng giống như việc người ta nuôi nhốt những con chim từ lúc nó lọt lòng, khi lớn lên nó sẽ quanh quẩn với cái lồng, sống với “tư tưởng ăn ỉa có người dọn” trong khuôn khổ của cái lồng, được quyền tự do hót nhưng thường thì khi từ nhỏ người ta sẽ dạy cho nó hót những câu “đúng đắn và lặp đi lặp lại ” đại loại như “líu lo líu lo, Vì Tổ Quốc Xã Hội Chủ Nghĩa - vì lý tưởng của bác Hồ vĩ đại - sẵn sàng” hay “ huýt, huýt, vì sự nghiệp dân giàu, nước mạnh xã hội công bằng văn minh” ... những chú chim hót hay này sẽ được người ta cho hưởng những đặc quyền đặc lợi, thức ăn ngon, chổ ở đẹp ... Còn tất nhiên biện pháp tốt nhất dành cho những con chim suốt ngày gào thét “két két, tự do, dân chủ, nhân quyền ” điếc tai thì sẽ bị đưa vào những “chuồng cải tạo ” với những tội danh rất lạ tai như “Phản động” “thế lực thù địch” “chống phá nhà nước XHCN” “âm mưu diễn biến hoà bình” ... và cải tạo đến chừng nào chịu hót đúng bài thì thôi, còn không thể cải tạo thì tìm mọi cách loại bỏ khỏi đời sống của loài chim. Cũng vì hoàn cảnh sống trong lồng tù túng cứt cơm lẫn lộn như thế, nên khi nghe thấy những chú chim khác hót ca kể về đời sống văn minh của loài chim tự do, nhiều chú chim trong lồng rất hoang mang không biết có thật mình đã bị đánh lừa suốt quãng đời qua không ? dù sao may mắn thay cho nòi giống của loài chim vẫn còn nhiều những con chim đại bàng khao khát tự do, phá cũi xé lồng oai hùng tung cánh tìm về với bầu trời xanh lơ. Này bạn tôi ơi ! đất nước mình có độc lập không khi đất nước bị lèo lái bởi những thái thú của Tàu Cộng, tự do là gì khi đến lòng yêu nước cũng bị tước đoạt, và hạnh phúc ở đâu khi hàng chục triệu người trên đất nước mình vật lộn kiếm ngày 2 bữa ăn không nỗi.

Khi nhìn thấy các mẹ các chị cầm cờ đỏ ảnh “bác” đi khiếu kiện, thấy sinh viên học sinh yêu nước mang cờ đỏ đi biểu tình chống Tàu Cộng, thấy các anh lính gìn giữ tổ quốc nơi biên ải xa xôi hay trên các vùng hải đảo mang theo lá cờ đỏ sao vàng, tôi đã thốt lên, các anh ơi ! các chị ơi ! các mẹ ơi ! Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc lập tự do hạnh phúc.

Lê Trung Thành.
Sinh viên du học ngành kiến trúc

Thẩm phán "tòa án nhân dân" của Việt Nam Cộng Sản

Ỏ Việt Nam cái gì cũng của nhân dân cả, từ nhà cầm quyền đến những cơ quan công quyền khác, ngay cả những "toà án cũng thuộc nhân dân. Thế thì những người thẩm phán của những toà án này xử án như thế nào? Đọc bài "Chánh án tòa Đà Nẵng học luật ở đâu?" chúng ta sẽ cảm thấy ngán ngẩm với những tòa án và lối xử án vi phạm nhân quyền của Cộng Sản Việt Nam.

Sunday, August 2, 2009

Phản tỉnh

VN Quê Hương Ngạo Nghễ, 1.09

Năm nay là lần đầu tiên tôi đến "Little Saigon" vào dịp gần Tết. Vợ chồng anh C. đến khách sạn đón. Sau bữa cơm chiều, anh chị cho tôi đến Phước Lộc Thọ; một người bạn học cũ sẽ đón tôi ở đó. Bên ngoài Phước Lộc Thọ tấp nập người đi dạo chợ Tết. Ghé qua gian hàng sách, thấy cuốn sách tựa "Suy Tư và Ước Vọng" với tên tác giả Nguyễn Thanh Giang, tò mò tôi cầm lên xem thử. Anh C. thấy vậy nhất định mua cho tôi và bảo để mang về khách sạn đọc cho đỡ buồn.

Ông Nguyễn Thanh Giang, tôi thấy nhắc đến đã nhiều trên các sách báo và các diễn đàn nhưng thật tình tôi chưa bao giờ đọc bài ông viết. Tối hôm đó chỉ mới xem sơ tôi đã giật mình. Ở trang 17, ông viết: “Nhưng suốt mấy thập kỷ gần đây đất nước lại bị phân chia, nửa này xây dựng chủ nghĩa xã hội, nửa kia lệ thuộc chủ nghĩa tư bản”. Ở trang 179, ông lại viết: “VN trong nửa cuối thế kỷ XX là nước sa lầy vào chiến tranh triền miên lâu dài và đau khổ nhất hoàn cầu. Bốn cuộc chiến, hết đánh Pháp, hết đánh Nhật, đánh Mỹ lại đánh Khmer CS và đánh Trung Quốc, đằng đẳng suốt 40 năm”.

Ông Nguyễn Thanh Giang ơi, cái cuộc chiến đánh Mỹ ông nói đến ở đây có phải là cùng cái cuộc chiến Quốc Cộng huynh đệ tương tàn? Cái nửa xây dựng chủ nghĩa xã hội của ông xây dựng bằng gì thế ông? Cái nửa xây dựng thì cái nửa nào đã đem chiến tranh, hận thù đến với quê hương. Cái nửa nào với dã tâm xâm chiếm miền Nam , dù xương có chất thành đồng, dù máu có chảy thành sông.

Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để hiểu nhiều về cái nửa mà ông gọi là lệ thuộc chủ nghĩa tư bản. Tôi xin kể sơ ông nghe những gì tôi vẫn nhớ.

Tôi nhớ một mái ấm gia đình. Bố tôi dù bận bịu vẫn mỗi tối kèm dậy con, không chỉ việc học mà về cả những điều nhân nghĩa. Mẹ tôi tần tảo bán buôn giúp chồng nuôi đàn con dại. Tôi nhớ mái trưòng trung học, nơi bạn bè chúng tôi tập tành mơ tưởng đến dân tộc, đến quê hương. Tôi nhớ những đêm nhìn bóng hỏa châu rơi, những đêm nghe tiếng pháo kích vọng về. Tôi nhớ Tết Mậu Thân với vết đạn thù loang lổ trên tường trường Bàn Cờ, ngôi trường tiểu học của tôi. Và tôi mãi không quên hình ảnh mẹ tôi lặng người trước tin anh tôi chết trận.

Đó, đó là những gì tôi nhớ về cái nửa mà ông cho là lệ thuộc chủ nghĩa tư bản. Cái nửa của những người chỉ muốn sống với những giấc mơ hiền hòa và đơn sơ đó ông.

Qua bài viết của ông, tôi lại được biết thêm về lời lẽ của một người mà ông bênh vực: ông Trần Độ. Ông Trần Độ cho rằng: “đảng bây giờ đã khác hẳn đảng ngày xưa!... đã khác rất xa đảng của những năm 40, 50, 60. Vì vậy, nó hầu như không còn là đảng của tôi nữa”

Thưa cái đảng mà các ông luyến tiếc, tôn thờ của thời điểm 40, 50, 60 có phải cái đảng của thời điểm với những cuộc thủ tiêu những người yêu nước nhưng không cùng chính kiến, của cải cách ruộng đất với những cuộc đấu tố dã man, không chút tình người.

Đã nghe nhiều đến hai chữ phản tỉnh. Đã thấy ông và những người bạn ông gọi những người phê bình ông nào là những thằng nhãi con, nào là những người chống Cộng cực đoan.


Thưa ông Nguyễn Thanh Giang và những người cùng hàng ngũ phản tỉnh như ông.


Chúng tôi tuổi đảng thì không, mà tuổi đời thì thật sự là những thằng nhãi con so với các ông. Xin trọng các ông vì cái tuổi đời, xin khinh các ông về cái tuổi đảng. Mỗi ngày tuổi đảng của các ông là một vết dao hằn trên lưng Mẹ Việt Nam , là một nhát cuốc đẩy quê hương đến vực thẳm hôm nay. Xin ngưỡng phục các ông trước can đảm phản kháng lại cái thành phần lãnh đạo đảng CS hôm nay, những người đồng chí cũ của các ông. Nhưng xin phép được phỉ nhổ lên những tiếp tục ngụy biện cho một chủ nghĩa phi nhân. Phản có lẽ có, nhưng tỉnh thì phải dứt khoát rằng chưa.


Lại bàn về chữ cực đoan, không biết cái cực đoan nào sánh được với những tội ác của cái đảng của các ông đối với dân tộc. Không bàn tay thì cũng bộ óc của các ông góp phần vào những mồ chôn tập thể dân lành của Tết Mậu Thân, những đầy đọa trên thân xác trăm ngàn người tù cải tạọ Tỉnh là khi can đảm nhìn nhận những sai lầm man rợ của cái đảng mà các ông đã tôn thờ. Tỉnh là khi can đảm xóa bỏ đảng để trở về với cái bản chất hiền hòa, trọng nhân, trọng nghĩa của nòi giống Việt.


Xóa bỏ đảng là một điều hiển nhiên sẽ có trong tiến trình dân chủ hóa Việt Nam .


Quê hương đang mong chờ đón nhận những bàn tay đóng góp từ những tâm hồn phản tỉnh chân chính, những con tim còn biết rung động trước những khổ đau của dân tộc. Vẫn chưa muộn màng lắm đâu ông Nguyễn Thanh Giang!

Huỳnh Văn Phú

Cách nói chuyện thường nhật của những "đỉnh cao trí tuệ"

Huỳnh Văn Phú

Trước hết, xin hỏi quý vị “nam nhi chi chí”, đã từng xông pha trận mạc, “đánh lớn thua lớn, đánh nhỏ cũng thua lớn” trên tình trường, đã có vị nào từng được người đẹp tặng cho một tấm ảnh với lời đề tặng như sau:

- “Tặng anh tấm ảnh này để nhớ nhau khi chiều buông xuống”

Câu viết tặng này chắc rằng nàng lấy ra từ một câu hát cải lương nào đó trong các tuồng như “Thù Cha Trong Bụng Mẹ”, hay “Ni Cô Xõa Tóc Bên Bờ Suối” hoặc “Máu Đổ Trước Cổng Chùa” v…v... Khi viết tặng như thế, nàng có ý nhắc bạn ta rằng chỉ khi nào chiều buông xuống tối om rồi thì mới nhớ, còn chiều chưa xuống thì đừng có nhớ chi vội. Quý vị có đồng ý như rứa không? Nhưng mà tại sao phải đợi trời tối rồi mới nhớ nhỉ?

Chắc là có chuyện gì bí ẩn và hấp dẫn đây.

Nhắc đến vấn đề viết và nói chuyện chữ nghĩa một cách vô cùng “trí tuệ” như thế, tôi lại nhớ đến một người lính trong đơn vị của tôi trước kia cũng có lối nói chuyện rất buồn cười. Chữ nghĩa anh lính này nói ra như đã nằm sẵn ở đâu trong óc anh rồi, rất lưu loát và tự nhiên mà ai nghe cũng phải bò lăn ra cười.

Một người lính khác, bạn anh, mượn anh một hộp thịt heo (loại của Quân Tiếp Vụ), không trả cho anh. Anh nổi giận chửi thề:

- Đ.M, thằng Tùng là đồ “lãng mạn”, mượn tao hộp thịt cả tháng rồi mà không chịu trả cho tao. Tao đòi nó, nó còn “thái bình” tao nữa.

Anh là “đệ tử” của một người bạn tôi. Một hôm anh nói với bạn tôi:

- Thưa Thiếu Tá, tôi thấy dạo này Thiếu Tá ốm quá. Vậy Thiếu Tá đưa tôi thêm một tháng hai ngàn nữa để tôi đi chợ mua đồ “tu bổ” cho Thiếu Tá.

Những cách nói như trên chỉ làm cho ta thấy buồn cười chứ không gây cái cảm giác khó chịu như lối nói chuyện của những người CS sau ngày chúng cưỡng chiếm miền Nam năm 1975. Tôi vẫn tin như đinh đóng vào vách rằng bất cứ vị nào đã từng ăn khoai, sắn, bắp với nước muối trong các nhà tù CS cũng đều thấy bực mình, chói tai khi có người hỏi mình câu hỏi:

- Anh đi “học tập” hết mấy năm?

Hoặc khi phải nghe vợ của một người tù cải tạo nói về hoàn cảnh gia đình mình theo cách nói dưới đây:

- Sau ngày “giải phóng”, nhà tôi thì đi “học tập”, còn mấy mẹ con tôi thì đi vùng kinh tế, “tranh thủ” làm ngày, làm đêm mà vẫn không đủ cơm ăn ngày hai bữa.

Dĩ nhiên, ta chỉ cảm thấy khó chịu thôi chứ không thể trách cứ họ được. Người dân sống dưới chế độ CS lâu ngày, cứ phải nghe đi nghe lại hàng ngày những từ ngữ ấy, riết rồi nó nó nhiễm vào óc hồi nào không hay.

Có một điều, tôi nhận thấy CS chiếm được một nửa đất nước từ năm 1954, đến năm 1975 họ cưỡng chiếm thêm nửa còn lại, thời gian cách nhau chỉ có 21 năm, ấy thế mà khi người dân hai miền giao tiếp nhau, đã có một số trường hợp người miền Nam không hiểu người miền Bắc muốn nói gì. Phải nhận rằng, người dân miền Bắc thuộc mọi tầng lớp xã hội, sống dưới chính thể CS, họ đều có cách nói rập khuôn như nhau. Già, trẻ, lớn, bé, có học hay không có học đều nói cùng một giọng điệu, nghe rất phiền cái lỗ tai.

Bây giờ, thử nhớ lại trong ngôn ngữ giao tiếp hàng ngày, người CS đã ăn nói ra sao?

Trước hết, nói về lời ăn tiếng nói. Bạn đã có dịp nào tiếp chuyện với với một người đã từng sống ở ngoài Bắc - nghĩa là sinh ra và lớn lên dưới chế độ CS sau năm 1954 - chưa?

Này nhé, bạn đang đi ngoài phố, miệng phì phèo điếu thuốc lá. Một tên bộ đội, tay cầm điếu thuốc chưa đốt, nếu anh ta muốn mồi lửa, anh ta sẽ tiến đến bạn và nói:

- Cho tôi xin “quan hệ” tí lửa.

Ngày đầu tiên, khi tôi "khăn gói quả mướp" vào tù, buổi tối hôm ấy tất cả chúng tôi được xe “Molotova” chở xuống trại Long Giao, Long Khánh. Trên đường đi, lúc qua khỏi Biên Hòa đến khoảng rừng cao su, đoàn xe dừng lại. Tên bộ đội cho chúng tôi đi “xả bầu tâm sự”. Mọi người xuống xe làm cái nhiệm vụ cần thiết ấy chưa được 3 phút thì có tiếng của tên bộ đội nói lớn:

- Các anh đái “khẩn trương” lên.

Nghe mấy chữ “đái khẩn trương” lên, tôi ngớ người ra, chẳng hiểu tên bộ đội muốn nói gì. Sau này, tôi mới hiểu ra rằng “đái khẩn trương lên” tức là “đái lẹ lẹ lên”. (Các bạn thử nghĩ thay vì nói đái lẹ lẹ lên, lại nói đái khẩn trương lên, mẹ nội thằng nào mà không há hốc mồm ra?)

Mời các bạn nghe tiếp mẫu đối thoại giữa hai mụ công an nói chuyện với nhau:

- Nếu đi từ “trực quan sinh động” đến “tư duy trừu tượng” thì tôi nói với đồng chí là “thị trường thịt” hôm nay “căng” lắm nhưng giữa tôi và đồng chí có “mối quan hệ hữu cơ” với nhau nên tôi sẽ để lại cho đồng chí một nửa số thịt tôi hiện có với giá “hữu nghị” thôi.

Bạn thử nghĩ xem mụ công an ấy nói gì và bạn có hiểu hết không?

Bây giờ, thử tưởng tượng bạn đi vào một nhà thổ và cô gái ăn sương có nhiệm vụ “tiếp” bạn là một người sinh ra và lớn lên dưới chế độ CS, tôi bảo đảm bạn sẽ nghe cô ta nói với bạn những lời lẽ sau:

- Này anh, trước khi ta “tiến hành”, tôi có mấy “quy định và yêu cầu cụ thể” sau:

Thứ nhất: Phải giữ “cự ly”

Thứ hai: Thời gian không “khống chế”

Thứ ba: Không được “nóng vội”

Thứ tư: Không cần “đảm bảo mỹ quan”

Thứ tư: Thứ năm: Trả tiền “nghiêm chỉnh”

Trong thời gian đầu, anh em tù cải tạo được tên bộ đội dẫn đi coi chiếu phim - ngồi ngoài trời xem - tên bộ đội nói với tù phe ta:

- Trong suốt “quá trình” xem phim, tôi yêu cầu tất cả các anh phải giữ “cự ly gián cách”.

Và để mở đầu bất cứ buổi nói chuyện nào trước anh em tù, mọi tên cán bộ hay bộ đội đều nói rập khuôn câu nói dưới đây:

- Hôm nay, tôi “báo cáo các anh nắm” một số vấn đề như sau...

Một người tù phe ta đã dùng nhóm chữ “báo cáo các anh nắm” để “chơi xỏ” tên cán bộ một màn rất ngoạn mục. Chẳng là, khi chúng tôi đi lao động ở hiện trường, bao giờ cũng có vài tên cán bộ vác súng theo canh giữ. Bất cứ khi nào chúng tôi muốn đi tiêu, tiểu đều phải báo cáo cho tên cán bộ ấy biết. Thế là chàng tù nhà ta bèn nói với tên cán bộ:

- Tôi xin đi cầu, “báo cáo cán bộ nắm”

Khi muốn khen một đội banh đá hay, người CS nói:

- Đội bóng ấy rất là “trình độ”

Nếu muốn diễn ta sự xuất sắc hơn thì họ lại dùng chữ khác. Hãy nghe họ nói:

- Cô ca sĩ này hát rất “cực kỳ”, còn cô kia thì “trình độ” thôi.

Xin các bạn nghe tiếp anh chàng phụ trách ngành xuất bản báo chí ở thành Hồ đã lên TV nói về công tác của anh ta:

- Vấn đề thông tin báo chí là vấn đề “sát sườn” trong đời sống chúng ta. Vì thế, tôi sẽ cố gắng “bắt kịp nhịp thở của thời đại”

Và đây là ngôn ngữ họ dùng trong các buổi họp:

- Chúng ta phải tích cực “tranh thủ” giải quyết “rốt ráo” các vấn đề tồn đọng. Tôi rất “trăn trở” vì cho đến nay chúng ta chưa đạt đến “đỉnh cao” của kế hoạch đã “đề xuất”

Khi muốn hỏi một số đông người tham dự buổi họp có đồng ý về một vấn đề gì đó hay không, họ hỏi:

- Các đồng chí có “nhất trí” không?

Và câu trả lời là:

- “Nhất trí, nhất trí cao”

Trong một buổi “học tập” chính trị, bạn sẽ được nghe tên cán bộ “chỉ đạo” như sau:

- Các anh cần phải “động não”, phải “tư duy”, phải “đào sâu suy nghĩ” và nên “xoáy mạnh” vào ý 1 (Một) khi “liên hệ” bản thân.

Đây là mẩu chuyện giữa hai tên cán bộ CS:

- “Quan hệ” giữa đồng chí và cô Thúy Lan đến đâu rồi?

- Có “chuyển biến” tốt và rất có “chất lượng”

Xin nghe tiếp một trường hợp đối thoại khác:

- Trông đồng chí hôm nay “bài bản” quá !

- Gì mà “quá thể” thế. “Báo cáo riêng” với đồng chí, tôi thấy dạo này tôi “xuống cấp” quá nên mặc cái áo sơ mi sọc mới vừa mua để cho “lên cấp” một tí đấy mà.

Một tên cán bộ thấy nét mặt của tên khác có vẻ buồn rầu, hỏi:

- Có “sự cố (trục trặc)” gì thế?

- Khổ quá đồng chí ạ, cơn bão đêm qua thổi bay mái tôn nhà bếp của tôi rồi.

Và đây là cách họ hỏi thăm vấn đề sức khỏe:

- Ông bà cụ của đồng chí vẫn khỏe chứ ạ?

- Báo cáo đồng chí, sức khỏe của ông bà cụ tôi cũng được “đảm bảo”.

Khi đề nghị một người nào đó đứng lên bắt nhịp để mở đầu một bài hát, họ nói:

- Đề nghị đồng chí X. lên “cầm càng”

Muốn phê bình ý kiến người nào, cách nói của người CS như sau:

- Lý luận của đồng chí không có “sức thuyết phục”. Để “đảm bảo” kế hoạch đã “đề xuất”, cũng như giải quyết được vấn đề “nổi cộm” ấy, chúng ta cần phải có “sức bật”.

Còn đề cập đến vấn đề gì mang nghĩa “tiết kiệm” hay có vẻ vừa phải, người CS sẽ dùng từ ngữ “kinh tế” trong các cách nói sau:

- Cái xe đạp này bán với giá rất “kinh tế”.

Hoặc:

- Dạo này giá sinh hoạt đắt đỏ quá nên gia đình tôi ăn uống rất “kinh tế”.

Về một món hàng bán rẻ, họ dùng chữ “bèo” trong cách nói sau đây:

- Cái áo này giá 120 đồng là “bèo” lắm rồi, đồng chí còn kỳ kèo cái gì nữa.

Trong trường hợp cùng một món hàng mà các cửa hàng bán với giá khác biệt nhau, khách hàng có nêu thắc mắc sẽ được nghe người bán hàng trả lời:

- Ở đây tôi bán giá “vô tư” mà.

Trong phòng vệ sinh của một cơ quan nọ, một người đang đứng chờ bên ngoàị Anh ta có vẻ sốt ruột, nói vọng vào người đang ở phía trong:

- “Khẩn trương” lên cho người ta vào.

- Hãy đợi đấy. Tôi chưa “xử lý” xong.

Có những chữ mà người CS dùng, chúng ta nghe “mệt” vô cùng. Đại khái như thay vì nói khiêu vũ hay nhảy đầm thì họ nói là “múa đôi”. Và, giả sử bạn đang ôm hôn người yêu của bạn, người CS sẽ bảo rằng bạn đang “bú mồm” đấỵ

Nếu bạn đi một vòng các đường phố, bạn sẽ thấy những tấm bảng hiệu ghi những chữ mà chả ai hiểu được họ muốn nói cái gì. Đây là một tấm bảng hiệu ở một cửa hàng nọ:

- “Cửa Hàng Thịt Hưu Trí”

Ở một cửa hàng khác:

- “Quày Hàng Thực Phẩm Tươi Sống Thanh Niên”

Và:

- “Cửa Hàng Sữa Trẻ Em”

Tôi còn nhớ ở trại tù Vĩnh Quang, Vĩnh Phú, nhà ăn của đám Công An có ghi hàng chữ:

- “Nhà Ăn Thanh Niên Làm Theo Lời Bác”

*****

Nãy giờ là chuyện vòng vòng bên ngoàị Sau đây là chuyện xảy ra trong chính gia đình tôi. Sau nhiều năm ăn khoai, sắn, bắp với nước muối trong tù, lúc được trả tự do về xum họp gia đình, tôi đem tí vốn Anh ngữ nhỏ nhoi của mình ra dạy hai đứa con tôi. Có lần tôi chê thằng con tôi sao học “xệ” quá, nó nói với tôi:

- Ba cũng hiểu cho con là cái “lỗ hổng kiến thức” của con quá lớn.

Lần khác, nó ngồi bên cạnh tôi nhỏ nhẹ hỏi:

- Ba, hồi xưa ba đi hành quân ở chiến trường, ba có thường “tiếp cận” với VC không?

Ngày nọ, em gái nó nhờ nó giải cho bài toán. Nó đọc xong đề bài rồi nói:

- Bài toán này cũng thuộc loại “tầm cỡ” đấy.

Tôi hiểu và thông cảm cho con tôi sau 10 năm chịu dưới sự giáo dục của CS, nó dùng những chữ “lỗ hổng kiến thức”, “tiếp cận”, “tầm cỡ” trong các câu nói trên là không có gì đáng trách. Tuy nhiên tôi cũng khắt khe nói với nó rằng lần sau mà còn dùng bất cứ thứ chữ nào đại loại như thế thì đừng có gọi tôi là ba của nó nữa.

Còn nói về sự ngu đần mà vẫn tỏ ra mình là thông thái của các tên cán ngố CS thì dù cho có kể theo lối kể chuyện “Một Ngàn Một Đêm Lẻ” cũng chẳng thấm vào đâu. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ rằng trên trái đất này, qua bất cứ thời đại nào, không ai có thể nói phét một cách “cực kỳ” và trâng tráo như người CS. Chuyện các cán ngố CS nói phét thì các bạn đã từng nghe qua. Ở đây tôi chỉ xin ghi lại vài chuyện vui nho nhỏ.

Ở trong tù, thư từ của thân nhân “phe ta” gửi đến đều bị kiểm duyệt và sau đó tên cán bộ sẽ đọc tên từng người lên nhận thư. Một người tù có bà vợ tên là “Hélène”, chẳng biết bà ta là người Pháp hay có quốc tịch Pháp. Tên cán bộ khi gọi người lên nhận thư, đã nói như sau:

- Anh nào có người nhà tên “Hé Lè Ne” lên lấy thư.

Thời gian hai tháng đầu tiên lúc mới vào tù, VC không cấm tù đọc sách. Một chàng cải tạo phe ta đang ngồi đọc cuốn sách viết bằng Anh ngữ. Một tên bộ đội đến gần chàng cải tạo, nhìn một lúc rồi hỏi:

- Anh học tiếng gì thế?

- Tôi học tiếng Anh.

Tên bộ đội nói:

- Ừ, học tiếng Anh thì được. Còn tiếng Mỹ thì cấm đấy nhé.

Rồi tên bộ đội tỏ ra mình cũng thuộc loại “đỉnh cao trí tuệ ngu đần”, nói tiếp:

- Cái tiếng Anh này thì dễ thôi, chứ còn tiếng Tây khó lắm đấỵ Một chữ của nó có tới hai, ba chục nghĩa lận.

Bây giờ nói tới chuyện cải cách tiếng Việt. Sự cải cách này, theo giải thích của người CS thì họ nói là để “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”. Ta hãy xem sự trong sáng ấy “trong sáng” tới mức nào? Ở đây, vì lý do kỹ thuật ấn loát, tôi không thể đưa ra một số chữ mẫu mà người CS đã từng chỉ thị cho các trường Tiểu Học từ Bắc vào Nam (lúc mới chiếm được miền Nam ) phải cải cách chữ viết như thế nào. Chỉ xin các bạn hiểu đại khái là tất cả các mẫu tự như L. K, H, G... khi viết thì dứt khoát không có cái vòng bụng ôm lấy thân chữ. Nhìn vào rất ư kỳ cục, chẳng giống chữ Ấn Độ mà cũng chẳng có nét nào Á Rập. Còn cách đọc thì tất cả các mẫu tự ấy không phát âm theo cách chúng ta được học hồi còn bé. Ví dụ như các mẫu tự B, C, M, L, K được phát âm như sau: B đọc là Bờ, C đọc là Cờ, M đọc là Mờ, CH đọc là Chờ, KH đọc là Khờ v…v... và v…v...

Có điều đáng ghi nhận là khi dạy con nít ở trường học thì dạy đọc như trên. Tuy nhiên các xướng ngôn viên đài truyền hình vẫn đọc y hệt như chúng ta học hồi trước. Ví dụ UBND họ vẫn đọc là U, BÊ, ANH NỜ, DÊ chứ không đọc theo lối cải cách là U, BỜ, NỜ, DỜ.

Lại xin nói tiếp về sự thay đổi mẫu tự Y bằng I. Ví dụ chữ Mỹ phải viết là Mĩ. Thật ra, ở Saigon trước năm 1975 cũng đã có vài vị đề nghị nên thay mẫu tự Y bằng I trong một số trường hợp rồi. Kể ra chữ Mỹ mà viết thành Mĩ hay chữ Yêu mà viết thành Iêu thì cũng được thôi, chẳng có gì trầm trọng lắm. Nhưng dù sao chữ Mỹ hay chữ Yêu viết với mẫu tự Y (thay vì I), cách viết ấy đã ăn sâu, đã thấm nhuần vào tập quán và thói quen của dân Việt rồi.

Xét về hình tượng thì chữ Mỹ hay chữ Yêu viết với mẫu tự Y, trông nó đẹp hơn và dễ thương hơn. Nó làm cho ta không bị hụt hẫng, không bị cụt hứng như thể ta đã từng nghe tiếng còi xe lửa chạy bằng than và củi trước kia rồi bây giờ phải nghe cũng tiếng còi xe lửa chạy bằng đầu máy “Diesel”. Cũng là thứ tiếng còi tàu lửa những tiếng còi phát ra từ đầu máy chạy bằng hơi nước xưa kia, nó kéo dài, nó ngân vang, nó tha thiết, nó gợi cho ta những kỷ niệm chồng chất cùng với những ước mơ được đi về một vùng trời xa lạ nào đó. Còn tiếng còi chạy bằng đầu máy “Diesel”, nó vùa đục, vừa điếc, lại gọn lõn, nghe nó ta có cảm tưởng như thể ta vừa đánh mất đi một cái gì đáng nhớ nhất. Đấy, tôi nghĩ tâm trạng của tôi khi đọc chữ Mỹ mà viết thành Mĩ cũng y hệt như tâm trạng khi nghe hai loại còi tàu đã kể ở trên.

Chưa hết, đây mới là điều phiền toáị Giả sử có cô nào đó tên là THÚY, nếu ta thay mẫu tự Y bằng I thì tên cô ta sẽ là THÚI. Do đó, cho dù cô ấy có đẹp và thơm đến đâu đi nữa, chắc là khi đọc tên cô, tôi cũng nghe cái mùi thum thủm. Có phải tội nghiệp cho cô ta không?

Cuối cùng, để khỏi mất thì giờ các bạn nảy giờ theo dõi chuyện ăn nói... rất chói tai của VC, xin các bạn vui lòng đọc hàng chữ sau: “Tôi muốn leo lên trời, Yả”. Dĩ nhiên, chữ “Yả” ở đây là chữ “Ỉa” đấy. Vâng, nếu bạn leo được lên trời mà “Yả” thì bạn quả là người hạnh phúc nhất trần gian này và bạn cũng thuộc vào hàng “đỉnh cao trí tuệ” rồi.

Huỳnh Văn Phú