Lại một mùa
Giáng Sinh nữa lại đến với tất cả chúng ta. Thời gian qua thật là
nhanh. Ngày còn nhỏ, khi học tác phẩm “Bích Câu Kỳ Ngộ”, tôi đã cảm
khái với câu thơ: “Bóng câu cửa sổ dễ cầm mãi ru”, đọc thấy mà thấm
thía lòng.
Người Việt Nam
chúng ta vốn có truyền thống lấy ngày Tết Nguyên Đán làm ngày lễ
hội chính của dân tộc. Đến ngày Tết bà con thân thuộc, bạn bè chúc
nhau những gì tốt đẹp nhất cho một năm. Đến khi nước ta chịu sự đô
hộ của thực dân Pháp thì chúng ta lại có thêm một lễ hội mới, đó
là kỷ niệm ngày Giáng Sinh, ngày Chúa Hài Đồng ra đời trên máng cỏ
tại hang Bêlem, ra đời để cứu chuộc tội lỗi cho nhân loại. Ngày Giáng
Sinh ở Việt Nam tổ chức cũng khá linh đình, nhưng khi ra hải ngoại
thì ngày này đã trở nên là một ngày vô cùng thiêng liêng. Người
phương Tây dường như đã lấy ngày Giáng Sinh làm ngày lễ hội chính
của một năm. Vào lúc Christmas Evening, các nhà thờ ở khắp nơi làm
lễ để đến nửa đêm là mọi người về ăn mừng đêm Giáng Sinh. Ở miền
Nam Việt Nam trước năm 1975 vẫn giữ theo tục lệ từ thời Pháp thuộc:
đêm Giáng Sinh thường tổ chức ăn réveillon. Sau khi đi lễ nhà thờ xong,
người ta kéo nhau ra đường đông vui như trẩy hội. Ở các thành phố lớn
như thủ đô Sài Gòn hoặc Đà Nẵng, Cần Thơ, người đi đông nghẹt cả
đường phố để đến nửa đêm lại trở về nhà với bữa tiệc réveillon. Vào đêm Giáng
Sinh, cả đồng bào Phật Giáo hoặc thờ cúng ông bà cũng kéo nhau ra
đường cùng tham gia lễ hội cũng vui .