Translate

Monday, February 23, 2009

Thua me gỡ bài cào!

Phiếm luận của Nguyễn Thanh Ty
Trích Người Việt Boston

By HoangHac • Feb 21st, 2009 • Category: Nguyễn Thanh Ty

Suốt một năm 2008, trên con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa để từng bước tiến lên thiên đường (mù) Cộng sản, đảng ta đã đạt được nhiều thắng lợi to lớn.
Đáng lẽ phải nói là thắng lợi, đại thắng lợi thì mới thiệt đúng ý của “Bác”, nếu như không có mấy cái “sự cố” “lẻ tẻ” xãy ra “đột xuất” làm cho đảng ta không hưởng được cái vui trọn vẹn, cứ gọi là “Xuân này hơn hẵn mấy xuân qua” hoặc “Xuân này toàn thắng ắt về ta” rồi.
Bỗng dưng từ trên trời rơi xuống chữ “phước”, nhiều “lộc” dồn dập kéo nhau đến, hùa nhau bề hội đồng cái câu “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí” của cổ nhân, làm cho uy tín, tên tuổi của đảng ta đang lúc bị u ám tối thui, tối tăm mặt mũi trên trường chính trị quốc tế, bỗng chốc bay tít lên trời xanh, lồng lộn như diều gặp gió chướng tháng mười.
Điểm lại thử coi những cái “phước” nào đã đến toét miệng cười với đảng ta, giúp cho đảng ta như con nghiện hút thiếu thuốc, đang vật vả sống lên, chết xuống, bỗng được tỉnh táo hẵn ra như vừa chích mấy mũi xì ke, vừa hít thêm bột trắng hê rô in?
Sau khi dàn dựng thành công vỡ hài kịch “APEC”, lại vừa lúc được đế quốc Mỹ tháo gỡ cho cái gông “CPC”, đảng ta túm luôn cái vé vào cửa “WTO” trót lọt như uống nước đường phèn…thắng lợi mạnh như thế chẻ tre.
Đúng là phước ba đời cho đảng ta, ba cái phước đang lúc say xỉn cùng lúc sụp chân xuống một lỗ.
Từ đó các nước tư bản lớn, nhỏ, vừa vừa, đua nhau đổ tiền tỷ nọ, tỷ kia vào Việt Nam để đầu tư, làm ăn buôn bán…
Nhiều nhất là nguồn vốn ODA mà Nhật là một trong số các nước trút hầu bao nhiều hơn hết.
Ối chao ơi! Tiền ơi là tiền! Từ sau cái ngày 30 tháng 4/75, trên núi cao bò xuống, trong rừng sâu mò ra, thấy được ánh sáng văn minh của Miền Nam, chưa bao giờ đảng ta được thấy tiền “đô” nhiều như thế. Chả bỏ bèn với những ngày hối hả đổ xô vô Nam đua nhau “vào vơ vét về” những thứ lỉnh kỉnh, cồng kềnh như xe đạp, bàn ghế, tủ thờ, nồi niêu soong chảo, quạt máy (máy chém)… của dân “Ngụy”, kìn kìn chở về Bắc y như cảnh giặc ngoại xâm đi cướp bóc chiến lợi phẩm của kẻ bị xâm chiếm đất đai”.
Nghĩ lại hồi ấy, đảng ta sao mà “quỷnh” và “bần” thế nhỉ! Cho cán bộ đi bòn, cả cái chổi cùn rế rách cũng mang về Bắc làm của quí. Buồn cười và xấu hổ chết đi được.
Bây giờ thì tiền “đô” của cái đám tư bản sao mà lắm thế. Cứ như là lá vàng rơi không bằng. Đúng với câu: “Tiền vô như nước sông Đà”, đảng ta tha hồ nhắm mắt a thần phù, mạnh ai nấy làm phép, thiên biến vạn hóa, bày ra thiên la địa võng cái gọi là “dự án”, toàn là những dự án “khủng” như dự án “PMU 18”, dự án “Đại Lộ Đông Tây…. để giở trò ma mãnh, láu cá, xà xẻo, ăn cắp, chấm mút.
Mỗi một dự án là một đống bạc khổng lồ để lãnh đạo ta tha hồ thò vòi bạch tuộc tham nhũng vào hút tiền “trên trời rơi xuống”.
Nếu “Bác Hồ”sớm biết bọn tư bản giàu có sung sướng và hào sảng như thế thì “Bác” đâu có ngu dại gì phải khổ sở để đi lạy lục, van xin cái quân khốn nạn, gian ác cộng sản để cõng chúng về phá tán gia cang, hại dân hại nước suốt cả gần thế kỷ?
Cứ như thế, như thế… đảng ta đạt hết thắng lợi này đến thắng lợi khác.
Nhưng “tham thì thâm” cổ nhân đã dạy.
Hư sự bắt đầu từ thằng Giám đốc Ban Quản lý Dự án Đông Tây thành Hồ.
Bố khỉ thằng Huỳnh ngọc Sỹ không nghe lời răn của người xưa! Cái thằng sao mà hám ăn lắm thế. Cái gương của thằng Mai văn Dâu và Lương Quốc Dũng còn sờ sờ ra đó. Gần hơn nữa, hai thằng Bùi Tiến Dũng và Nguyễn Việt Chiến trong vụ PMU 18 vẫn còn mắc họng gỡ chưa ra mà nó chẳng “kính nhi viễn chi” một ly ông kẹ nào.
Nó đã nuốt của tập đoàn PCI Nhật Bản những 2 triệu 6 đô, răng bén như hàm cá mập, mà nó lại “diếm” đầu, “diếm” đuôi hơn một nửa, khai chỉ có tám trăm “vé” để “cúng lên trên”, khiến cho “trên” ăn không đồng, chia không đủ, hậm hực đay nghiến với nhau để rồi mọi sự bị lòi chành té bứa ra một đống, không thu dọn kịp, đến nổi bọn Nhật biết được, xót của, nóng mặt, làm nhặng xị cả lên như cha chết không bằng.
Mà khéo cái bọn chính quyền Nhật! Tiền gì của chúng? Chả là tiền thuế của dân Nhật đấy ư! Cứ xem tiền thuế của dân Việt ta đấy! Đảng ta một tay thu hết vào túi đảng mà có thằng đen, con đỏ nào dám kêu ca gì? Trí tuệ như thế mà chẳng chịu học!
Rõ bọn Nhật đúng là dân keo kiệt, bủn xỉn, mới rơi rớt có tí chút tiền có là bao, chưa đầy được túi ba gang, đã làm ầm ĩ lên như bị thả bom nguyên tử không bằng!
Đã vậy chúng còn vờ vĩnh làm mình, làm mẫy hù dọa cắt nguồn ODA với đảng ta nữa chứ. Thách đấy! Đảng ta thách đấy! Đảng ta còn khối nguồn viện trợ từ các nước Anh, Úc, Thụy Điển, Na Uy, Canada, Pháp… để mà tha hồ ngắt véo, bòn rút.
Ái chà chà! Lại còn bật đèn xanh cho cái bọn báo chí Nhật làm rầm beng lên nữa chứ! Bọn này còn dám vu cáo cả “tiết hạnh” của phi công và tiếp viên Hàng không Việt Nam, toàn là cán bộ ưu tú “hạt giống đỏ” và “du sinh quàng khăn đỏ” của ta là cả đám “dòi bọ” vào siêu thị Nhật ăn cắp đồ lót phụ nữ, nước hoa, bóp đầm nữa chứ!
Đảng ta mà thèm vào mấy cái thứ nhăng nhít ấy à? Nếu có thì họa chăng phải là sừng tê giác Nam Phi cơ, mới đáng để đánh đổi cái thể diện Nhà nước cờ đỏ sao vàng!
Phúc ba đời nhà chúng! Nếu chúng làm báo ở Việt Nam thì đảng ta đã bóp họng chúng le lưỡi chết cả đám như đã bóp họng 700 tờ báo trong nước bấy lâu nay rồi.
Chúng quyền hạn gì mà buộc đảng ta phải điều tra, xét xử minh bạch chuyện thằng nào, con nào “thò tay mặt đặt tay trái” lấy tiền? Có mà ngu đi bứt dây để động rừng à?
Được rồi! Cứ đợi đấy! Đảng ta cứ đánh bài “ì”, không điều tra, không xét xử gì sất, liệu chúng mày làm gì được ông nào?
Phải biết rằng chúng ông là “thập tứ nhân bang” luôn nhất trí đoàn kết thành một khối, giống như con bạch tuộc, vững như kiềng ba chân, “ăn dơ” với nhau từ trên xuống dưới, không có thế lực ngoại bang nào có thể làm cho lung lay, rời ra từng “mảng” được. Đừng có hòng!
Chuyện bọn Nhật đã vậy, lại thêm cái đám Đại Hán cà chớn chống xâm lăng!
Nhân nhắc đến Đại Hán, “thập tứ nhân bang” giận trách ông anh Trung Quốc không giữ lời ước hẹn để cho đàn em lâm vào tình thế khó xử với đám dân đen trong nước.
Đảng em âm thầm kiên trì tiếp nối con đường “Bác” đi, đã dâng đảo, hiến đất cho ông anh để đổi lấy sự “bảo kê” quyền lực bền vững của Bộ Chính trị. Hai bên đã cam kết giữ bí mật tuyệt đối, sống để dạ, chết đem xuống mồ. Hai bên đồng thề một câu rằng đứa nào tiết lộ sẽ bị Mao Hồ xúm nhau vật cổ, bẻ họng hộc máu chết tươi.
Thế mà ông anh bội thề, chả kiêng nể gì hai cái tượng đất Mao Hồ còn ngồi sờ sờ trong miếu, nỡ lòng nào nuốt lời hứa, oang oang với thế giới, tuyên bố thành lập huyện Tam Sa, gộp hai đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc về Đại Hán làm cho bọn dân ngu khu đen trong nước chúng em phẩn nộ, hè nhau đi biểu dương lòng yêu nước, lên tiếng đòi lại giang sơn, chửi bới chúng em là “quân bán nước”, nhục như con chó.
“Sự cố” này làm cho đảng em phải huy động một lực lượng lớn công an vừa chìm, vừa nổi cùng với bọn đầu trâu mặt ngựa xã hội đen, vất vả lắm mới đánh dẹp, bóp mồm, bịt họng chúng nổi.
Vừa mới êm êm vụ đảo, ông anh lại làm khó thêm vụ đất liền, bắt buộc chúng em phải kết thúc chuyện cắm mốc phân ranh giới vào đúng cuối năm 2008, làm khó ép chúng em phải dâng thêm ải Nam Quan và một nửa thác Bản Giốc để khỏi bị “đòi nợ cũ”.
Cái nợ cũ tự cái thời “Bác Hồ với Bác Đồng” từ trong hang Pác Pó mới mò ra, nhắm mắt ký bừa cái văn tự thổ tả dâng đất, hiến biển để được vay một lượng khổng lồ súng đạn, tàu bò, xe tăng cùng tài khí chiến tranh để đánh cho “Mỹ cút Ngụy nhào”, chiếm miền Nam, rồi lôi thêm ra cái bí mật “Bác Phiêu kính mến” làm chuyện nhục nhã, “hủ hóa đạo đức cách mạng” tò tí thậm thụt với gái Tàu, Cô Trương Mỹ Vân, đến độ có con riêng với cô ta, nhân chuyến triều cống năm 1988 để bắt bí, giờ đây đổ hết lên đầu chúng em. Sự việc bùng xoè ra to như thế làm chúng em khó mà bưng bít nổi.
Ừ, thôi thì đảng em cũng xin chiều ý, ký gấp đúng hẹn, đề dâng lên ông anh phần đất ải Nam Quan và thác Bản Giốc cho vui vẻ cả làng nhân năm mới.
Ra giêng, ngày rộng tháng dài, chúng em sẽ liều liệu cái bãi Tục Lãm cho ông anh nữa là đủ bộ lệ. Sớm hay muộn rồi thì cái đất nước này cũng là của anh em xã hội chủ nghĩa chúng ta cả, ông anh gấp gáp làm gì, cũng nên thư thả một thời gian cho chúng em gom góp chút vốn liếng khả dĩ để “liệu đường cao chạy xa bay” nhỡ khi một mai “ái ân ta có ngần này mà thôi”. Chúng em cắn rơm cắn cỏ lạy ông anh, xin ông anh kheo khéo “tế nhị” tránh dùm cho chúng em khỏi mắc vào những tiếng “nhạy cảm” như là “bán nước cầu vinh” hay “nhận giặc làm cha” thì nó ô nhục tổ tiên đến muôn đời lận. Được vậy, chúng em nguyện đời đời làm trâu, làm ngựa hết lòng trung thành phục vụ ông anh.

* * *
Đảng ta rất ư là sáng suốt và mềm dẻo trong đường lối ngoại giao với chủ trương “mềm nắn rắn buông” nên trước hai “sự cố” Nhật và Đại Hán Trung Hoa xãy ra “đột xuất”, vừa kể, đảng đã đi một đường lòn rất uyển chuyển, tuyệt vời để “né” “giặc ngoài”, câu giờ “ổn định chính trị” để “dẹp” “thù trong” đang càng lúc càng bùng lên khắp nơi đòi tự do dân chủ và quyền sống. Vậy nên đảng ta mới có đặc tính “nói dzậy mà không phải dzậy”.
Mặc dù bên ngoài đảng ta vờ vịt mềm mỏng như vậy để “tránh voi chẳng hổ mặt nào” nhưng bên trong đảng ta vẫn căm lắm. Anh em đồng chí với nhau mà nở xử tệ với nhau như chó với mèo, thật quá tay. Phải tìm cách trả thù cho hả dạ dù bằng cách gì đi nữa.
Bộ Chính trị “Thập tứ nhân bang” bèn họp khẩn tìm kế sách đối phó.
Sau ba ngày họp ráo riết, hao tốn nhiều rượu tắc kè cường dương bổ óc, với mười bốn bộ óc đặc sệt đất sét, chuyên xài bằng giả, đảng ta không nghĩ ra được mưu kế gì cả. Cuối cùng, Ba Dũng nhờ lúc còn nhỏ làm giao liên, chuyên hóng chuyện mấy anh du kích trốn chui rúc trên núi nói dóc, nên biết được khối chuyện tầm phào như Vi Tiểu Bảo hóng chuyện trong lầu xanh mà biết đủ thứ chuyện bậy bạ chốn ăn chơi.
Đang lúc Bộ Chính trị đang bí rị, mặt anh nào cũng thộn ra như bị táo bón thì Ba Dũng sực nhớ đến chuyện Trạng Quỳnh dùng nghé con để chọi lại trâu mộng của Tàu mang sang thách đố. Ba Dũng hét to lên một tiếng mừng rỡ y như vừa khám phá ra mặt trăng hình lưỡi liềm vào những đêm cuối tháng.
Như bắt được vàng, Bộ Chính trị đòi Ba Dũng kể lại câu chuyện thú vị hay ho, đầy sáng tạo thần kỳ này. Sau khi “tiếp thu” ý nghĩa câu truyện, các vị lãnh đạo kính mến của đảng ta thi nhau “phát huy sáng kiến, triển khai kế hoạch ba mũi giáp công” để ra quân.
Cốt lõi mẹo Trạng Quỳnh là tuy Tàu biết ta chơi xỏ dùng nghé con khát sữa ưa rúc vào bụng trâu mẹ để bú làm nhột trâu mộng, trâu mộng phải bỏ chạy, mà không có lý do gì bắt lỗi được, đành chịu thua cuộc.
Áp dụng cái tinh túy của truyện Trạng Quỳnh, đảng ta tổ chức ngầm cho người đi tàn phá Lễ Hội hoa Anh đào của Nhật để trả thù… vặt, rồi đổ cho nhân dân “tự phát”.
Ngày 31 tháng 12 năm 2008, báo chí rầm rộ loan tin “Rộn rã Hội Phố Hoa Hà Nội” ở phố Đinh Tiên Hoàng cạnh bờ Hồ Hoàn Kiếm.Hàng ngàn du khách đã kéo nhau về Hội Phố Hoa để thưởng thức nghệ thuật cắm hoa của thủ đô Hà Nội và Nhật Bản.
Ba ngày sau, cũng những báo đó cho biết tin phố hoa đã tan hoang, tanh bành. Dân chúng (?) đi coi hoa đã quá yêu hoa (!) nên người bẻ, kẻ nhổ, đám đông dặm lên hoa cỏ làm cho tan nát hết phố hoa.
Trước đó mấy tháng, đầu tháng tư năm 2008, cũng cảnh tương tự, Nhật tổ chức Lễ hội Hoa Anh đào “Sukura Festival in VietNam” tại Hà Nội, bao nhiêu cây hoa anh đào mang từ Nhật sang cũng được thanh thiếu niên nam, nữ chiếu cố, hè nhau chôm chỉa, hái, ngắt, vặt bẻ, giật. Chẳng mấy chốc, ba cây anh đào nở tràn đầy hoa xinh đẹp là thế, trở thành ba cái cùi cây trụi lũi đứng trên bãi rác.
Mấy quan chức ngoại giao Nhật sững sờ, đứng trơ mắt ếch ra nhìn, miệng há hốc ra ngạc nhiện hồi lâu không ngậm lại được.
Có lẽ họ đang tự hỏi: “Văn hóa Việt Nam là như thế ư?”
Báo chí trong nước thì viện dẫn lời của mấy ngài trí thức xã hội chủ nghĩa giải thích rằng đó là tập quán nông thôn, nhà quê với tục “hái lộc đầu năm” để bào chữa cho hành vi “vô văn hoá” của thanh thiếu niên đất Thăng Long bốn ngàn năm văn hiến .
Ông nghị Dương Trung Quốc giải thích rằng:
“Đứng trên phương diện văn hóa học, tôi cho rằng những hành vi tiêu cực này phát xuất từ một nhu cầu có tính tập quán của người Việt Nam, đầu năm phải có được cái gì đó gọi là có lộc.”
Giáo sư Trần ngọc Thêm, tiến sĩ toán học, lại nói bừa:
“Xét về mặt văn hóa, những hành động này phát xuất từ văn hóa nông thôn, văn hóa làng xã mà ra”.
Chỉ được có mỗi ông nhà văn Băng Sơn biết xấu hổ với “văn hóa cướp giật”:
“Tôi cảm thấy buồn và xấu hổ. Người Hà Nội làm xấu Hà Nội đi. Bao nhiêu năm hội Hoa ở Đà Lạt, ở Sài Gòn mà không phải làm hàng rào vẫn giữ được cho đến ngày cuối cùng”.
Báo chí hải ngoại thì có nhận định sát sườn hơn, cho là sở dĩ ngày nay có cái “văn hóa cướp giật” trên là hậu quả của nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, một nền giáo dục “trồng người” của “Bác Hồ” gieo rắc, bắt đầu từ việc đi cướp. Cướp chính quyền, cướp đất đai, tài sản, cướp luôn quyền sống, quyền suy nghĩ của nhân dân. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Trồng cây gì thì ra trái ấy. Không thể trồng gai xương rồng mà ra trái thanh long được.
Có điều, báo chí trong nước cố tình lờ đi hoặc được lệnh của anh Ba, chú Bảy ở BCT, nên không một ai gợi ý hay đả động đến chuyện đặt câu hỏi:
- Lực lượng công an, cảnh sát ở đâu mà để cho dân làm loạn như vậy?
Câu hỏi nếu có đặt ra chăng nữa thì cũng không cần câu trả lời. Ai ai cũng thừa biết rằng hiện nay lực lượng công an, cảnh sát, mật vụ trong nước chiếm 1/3 dân số. Nghĩa là cứ ba người dân thì có một an ninh kèm cặp, chăm sóc.
Mấy chổ dân oan khiếu kiện đất đai, trước cửa các nhà dân chủ… công an bu từng đám như ruồi xanh bu phân. Mỗi lần sinh viên, học sinh xuống đường biểu tình chống lại việc Trung Quốc cướp đất, cướp biển thì đám công an đủ loại nhiều gấp 4 lần số sinh viên, bu lại bao vây để tha hồ dùi cui, roi điện đánh dẹp.
Thế mà qua hai cuộc tàn phá Lễ Hội Hoa một cách thô bạo, thanh thiên bạch nhật, trước mắt của đám đông người dự lễ như thế lại không hề có một bóng dáng công an, cảnh sát hay dân phòng nào cả. Hỏi có phải lạ lắm không?
Xem đoạn video quay cảnh thanh thiếu niên Hà Nội tranh nhau bẻ hoa, vặt cành mấy cây hoa anh đào, có người còn leo lên hàng rào lấy luôn cả lồng đèn triển lãm một cách “vô tư” mới thấy rõ tự do ở Việt Nam “tự do ngàn lần hơn” các nước tư bổn.
Sự vắng mặt lực lượng cảnh sát công an trong hai lần tàn phá “Lễ Hội Hoa Anh Đào” chắc chắn chỉ có BCT, tức “Thập tứ nhân bang” mới có thể (vừa cười đắc chí) vừa trả lời thỏa đáng mà thôi.
Thế là bọn Nhật ỷ có mấy đồng vốn ODA làm khó ta đã bị ta chơi xỏ hai vố đau
thốn tới dế rồi.

* * *
Bây giờ tới lượt Đại Hán, tình hữu nghị 16 chữ vàng, vừa là đồng chí vừa là anh em.
- Chúng mày sẽ biết thế nào là lễ độ.
Mười bốn nắm tay đồng giơ cao, mười bốn cái mồm đồng hô một chữ “quyết” rất to và rất … cả quyết.
Ngày 25 Tết Kỷ Sửu, người dân Hà Thành được xem miễn phí một vở hài kịch rất “ấn tượng” được Nhà nước cho công diễn trên đường phố Hà Nội. Vở hài kịch không có tên nhưng người dân “nhất trí” đặt chết cái tên là “Dùi cui đại náo Phố Ông Đồ”.
Diễn viên hài chính trong vỡ diễn lần này không phải là nghị gật Pham quang Nghị diễu dỡ trong những ngày Hà Nội nước lụt mà là Trung tá Lê Quý Luận, đội trưởng đội trật tự Công an Phường Quốc tử Giám, Quận Đống Đa, một diễn viên hề mới được Bộ Công An đào tạo, rất năng nổ, nhập vai rất xuất sắc, thần kỳ với nhân vật phản diện mang tính chất hung ác y như “người thật việc thật” trong xã hội chủ nghĩa đương đại.
Sân khấu là vỉa hè Văn Miếu - Quốc Tử Giám còn có tên lâu năm là Phố Ông Đồ.
Mở màn, hồi 1, cảnh 1, khán giả thấy một cảnh Tết cũ rất gợi nhớ:
Như mọi năm gần giáp Tết, hàng chục cụ đồ ngồi trên con phố này viết thư pháp. Người sành điệu yêu thích thư pháp đi “thỉnh chữ”. Các cụ đồ “cho chữ”. Xưa nay không có ai nói “mua chữ” hay “bán chữ” cả. Đó là do lòng tôn kính văn hóa xưa. Cảnh các cụ đồ ngồi viết chữ trên vỉa hè được nhà thơ Vũ Đình Liên cách đây 70 năm tả lại đẹp như một bức tranh Tàu:
Mỗi năm hoa đào nở,
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

Năm nay được mật lệnh của “Thập tứ nhân bang”, người hùng Lương Sơn Bạc, trung tá Lê Quí Luận chỉ huy một lực lượng thảo khấu lâu la lục lạc rất hùng hậu, trang bị dùi cui, roi điện đầy mình cùng với “xe cây” từ trên núi kéo xuống, đi càn “hốt” chữ. Sợ chưa đủ mạnh tay, Luận còn xin thêm viện binh. Chập sau, lực lượng phản ứng nhanh 113 công an Quận Ba Đình chi viện đổ tới để “giải quyết” “bút trường” cho nhanh, gọn.
Xe cây vừa ập đến Phố Ông Đồ, một bầy ruồi xanh túa xuống xử dụng các thế võ giật, giằng, vò, ném, túm… tung hoành ngang dọc, dữ dằn như ăn cướp. Phút chốc, tất cả các câu đối, giấy đỏ, bút lông, mực Tầu dưới đất, trên vách, luôn cả những chiếc chiếu cói những cái bàn gỗ thấp đóng tạm ọp ẹp dọc theo vỉa hè, đều bị hốt quăng lên “xe cây” ráo trọi trước sự ngạc nhiên bất ngờ lẫn sững sốt, hoang mang của mấy cụ đồ.
Không một ai kịp thu giấu được vật gì. Tất cả chỉ còn biết giơ hai bàn tay trắng lên trời, kêu trời.
Tiến sĩ Cung Khắc Lược, được nhiều người coi là một trong “tứ trụ Thư pháp Việt Nam” (gồm các bậc lão thành về thư pháp như Lê Xuân Hòa, Nguyễn Văn Bách, Lại Cao Nguyên) đang viết tặng miễn phí cho những ai yêu thích nghệ thuật thư pháp, cũng phải chắp tay van lạy các ruồi xanh này khi chúng giật tung những bức thư pháp mà ông đã mất rất nhiều công sức thể hiện.
Nhìn những bức thư pháp viết chữ Nhẫn, chữ Tâm, chữ Đức, chữ Tài bị giật ném lên xe không thương tiếc, Ông nói: “Thật vớ vẩn, quá vớ vẩn, họ đã thiếu hiểu biết và vô văn hóa, họ có thể không cho chúng tôi ngồi đó, nhưng xin đừng đối xử với chúng tôi như những tên tội phạm”.
Nhà thư pháp Trịnh Tuấn giãi bày: “Mỗi Tết tôi ra đây tìm niềm vui, muốn được góp phần làm hoằng dương lại nét văn hóa của một Thăng Long xưa, chưa thời nào thư pháp nào nuôi được người cả, nhất là với “văn hóa nghìn đô” bây giờ thì lại càng không. Chính quyền đừng đối xử với chúng tôi thiếu công bằng và cứng nhắc như thế”.
Nhà thư pháp Vũ Xuân Hợp gay gắt: “Chúng tôi không đi làm thuê, chúng tôi viết chữ không phải vì tiền, không thể chấp nhận cảnh một ông đồ ngồi viết và một cô gái tân thời đứng bên cạnh thu tiền. Đó không phải là truyền thống ngàn đời của Thăng Long xưa”.
Không phải chỉ riêng mấy ông đồ “muôn năm cũ” đáng yêu kia không rõ ý đồ của đảng ta nên tỏ ý phẩn uất trước hành động côn đồ, vô văn hóa của lũ khuyên ưng, khuyển mã. Ngay cả cán bộ nhà nước chứng kiến những hành động không đẹp mắt này cũng cảm thấy phẫn nộ với cách mà lực lượng cảnh sát đang hành xử.
Ông Văn Quý, cán bộ Bộ Kế hoạch đầu tư, cũng “bức xúc” khi thấy mấy bức thư pháp viết 16 chữ vàng do Đại Hán ban thưởng cho đảng ta như “Láng giềng hữu nghị”, “Hợp tác toàn diện”, “Ổn định lâu dài”, “Hướng tới tương lai” cũng bị xé tan hoang ném lên “xe cây”, nói: “Việc các cụ đồ viết câu đối trong ngày Tết là tái hiện một nét văn hóa của người Hà Nội xưa, sao lại xua đuổi và gọi họ là buôn bán chữ Nho, kinh doanh trái phép được. Mười sáu chữ vàng là “kim khẩu” do Đại đế Trung Hoa ban dạy cho đảng ta sao cũng dám chà đạp. Những người mặc sắc phục cảnh sát đó, đã mất niềm tin với người dân chúng tôi, sự việc vừa diễn ra thật sự làm chúng tôi đau xót”.
Anh hề Trung tá Lê Quí Luận đang hò hét chỉ huy đám ngưu đầu mã diện, nghe nói thế, quay sang quát:
“ Nho hay Hán hay Tàu gì cũng mặc, ông đây chỉ biết làm theo lệnh trên, hễ nơi nào phô ra chữ Hán, chữ Tàu là phải dẹp tất. Chớ có phát ngôn linh tinh mà mang vạ vào thân. Rỗi việc cứ xê ra chỗ khác chơi, tránh ra cho ta thi hành công vụ”. Xéo ngay! ”
Nơi góc phố, đám đông dân chúng túm tụm lại, vừa xem diễn hài vừa chỉ chỏ, xì xào bình luận:
- Mấy cụ đồ này cứng đầu không chấp nhận vào ngồi trong “lều bạt” do Ban tổ chức của UBND Hà Nội lập ra, có nhân viên đứng cạnh đếm chữ, tính cỡ lớn nhỏ thu tiền lấy xâu, ăn chia 50/50” nên mới bị bạo hành như thế.
Có người nói:
- Thời buổi kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa mà mấy ông đồ còn “làm ăn cá thể” cò con như xưa là không được. Nhà nước cho thành lập “Hợp tác xã viết chữ” là để thích hợp với thời đại mở cửa làm ăn theo lối “vĩ mô”, phải giống như những đại công ty theo kiểu của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ấy mới đúng chính sách.
Có người lại nói:
- Các ông đồ đất Thăng Long ngày nay không còn nhút nhát như thời 1982 nữa đâu. Mấy ổng đã từ chối không chịu vào “Hợp tác xã” cho đảng lãnh đạo mà tự trải chiếu ngồi ở vỉa hè đúng như câu “Ông đồ vỉa hè, cụ nghè ngồi xổm” để biểu hiện sự phản kháng cho nên đảng ta mới có màn kịch hay là dùi cui đối phó với chữ nghĩa.
Một cụ già kết luận:
-Tết năm nay dân Hà Nội được coi màn hài kịch “Dùi cui Đại náo Phố Ông Đồ” do Nhà nước biểu diễn thực tập thể hiện nét “văn hóa dùi cui” cho lễ hội Thăng Long 1000 năm sắp đến cũng là một trong những “đỉnh cao trí tuệ” của đảng ta đấy. Đem chuyện này ra kể làm chuyện cười trong ba ngày Tết cũng vui được vài trống canh ấy chứ.
Nhưng buồn và tội nghiệp nhất vẫn là ông đồ Hà Sĩ Phu. Ông í cứ thơ ngây (cụ) như ngày nào. Năm nào ông í cũng ngồi (nhà) cặm cụi viết liễn, câu đối mừng xuân, gửi đi khắp nơi, luôn cả hải ngoại, để tỏ thái độ phản kháng chế độ … ta. Nhưng không phải phản kháng cái đảng thổ tả mà ông í đã bị gạt, đi theo hết 2/3 đời mình. Ông í chỉ phản kháng cái đám cô hồn, các đảng (của chế độ) hất ông ra rìa mà thôi. Ông vẫn cứ một lòng hăm hở dâng sớ lên “trên”, hết lượt này đến lượt khác, để đảng thấy ra sai lầm mà sửa sai, hầu mong chửa cháy cho đảng. Không biết là may cho đất nước hay rũi cho ông, “thập tứ nhân bang” cầm đầu đảng ta, mười bốn vị giữ ngôi báu muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ, chẳng có một ai nghe lời của ông cả! Lại còn ưu tiên dành cho ông một cái “hóc bà tó” trên cao nguyên Đà Lạt, ngày ngày có “bạn dân” ngồi chò hỏ trước cửa để bảo vệ ông.
Năm nay ông vẫn cứ ở Đà Lạt ngắm hoa đào và gọt củ thủy tiên như mọi năm. Khi nghe tin “Dùi cui đại náo Phố Ông Đồ”, ông lại thở dài cảm khái (ứa lệ) mà mần bài thơ nhan đề “Ông Đồ vẫn còn đó” để gửi tới Cố thi sĩ Vũ Đình Liên. Và cũng nhắn gửi tới lũ “Ôn vật nghìn năm cứt lộn đầu” ở Bắc Bộ phủ. Bài thơ xin chép lại nguyên văn như sau:

Ông Đồ vẫn còn đó
(tức cảnh chiều 30 Tết)

(Kính tặng hương hồn cố thi sĩ Vũ Đình Liên)

Người muôn năm cũ hồn ở đâu
Giao thời mõm Chuột gối đầu Trâu
Thư pháp không “đô”, Đồ cũng giẹp
Văn/Ôn vật nghìn năm cứt lộn đầu

Cuộc chiến dùi cui với bút lông
Bút thành vũ khí, thủ và công
Bàn tay hắn chỉ theo đường ấy
Non nước về đâu có biết không?

Chữ TÂM chữ NHẪN giật đi rồi
Chữ TĨNH thôi đừng dán khắp nơi
Chữ ĐỒNG chữ TIẾN sao không viết
Cải Á, trừ mau hận giống nòi.

Thư pháp hay là Nhân pháp đây
Gian thần cũng phụng múa rồng bay
Mực “Tàu” giấy “Đỏ” làm Chiêu Thống
Chớ để qua đường không ai hay!

Ông Đồ vẫn còn đó
Còn đau nỗi nước này!
* * *

Sau hai vụ đánh Nhật “tan tác hoa anh đào” cho chừa cái tật ỷ tiền bắt bí và “bắt bỏ bóp” chữ Tàu để trả thù ngầm người anh em vừa là đồng chí mà chơi xỏ lá ta, bội ước lời thề, đi rao bán khắp thế giới cái tội “Mãi quốc cầu vinh” của đảng ta, “Thập tứ nhân bang” bèn họp kín với nhau để nghe đám “hạ bộ” báo cáo thành quả nóng hổi vừa đạt được.
Bản báo cáo tình hình chiến sự lên thủ trưởng “nắm” được đọc như sau:
Ta:
- Ơn đảng mưu lược tài tình, chuyên đi tắt đón đầu, nên ta hoàn toàn vô sự. Thắng lợi vẻ vang.
Địch:
1/ Nhật rơi vào yếu tố bất ngờ nên đại bại với tất cả những cây hoa anh đào mang sang Hà Nội triển lãm bị nhân dân ta diệt gọn. Một số lồng đèn Nhật cũng bị ta cướp sống.
2/ Đại Hán: Toàn bộ những câu đối, câu liễn có chữ Tàu đều bị hốt lên “xe cây” đem về bót tạm giam để điều tra làm rõ. Phần những ông đồ, bọn tay sai viết chữ Tàu, lúc đầu tỏ ý chống đối đều bị lực lượng ta ba mũi giáp công, đánh phủ đầu làm cho chúng sứt càng gãy gọng, u đầu bể trán hết. Sau cùng, ta dùng lời nhẹ nhàng để giải thích và động viên nên tất cả đều thấu tình đạt lý, tỏ vẻ ăn năn hối cải, cúi đầu nhận tội”.
Mười bốn vị lãnh đạo cao cấp nghe xong, hớn hở mặt rồng, vui vẻ nâng ly “Mao Đài”, chúc tụng lẫn nhau về thành quả “đại công cáo thành”. Tiếng cười, tiếng nói rổn rảng nghe như tiếng bạc, tiếng vàng chen nhau.
Đến tuần rượu thứ ba, bất chợt Tổng bí Nông lên tiếng lo âu:
- Này các đồng chí! Tụi Nhật nó cắt nguồn ODA, không biết chừng nào cho lại, tụi mình giờ lấy tiền đâu mà chia nhau xài Tết đây?
Câu hỏi vừa dứt, đã nghe thấy tiếng Thủ Dũng lanh chanh hiến kế:
- Đồng chí Tổng bí đừng có lo bò trắng răng làm chi cho nó nhọc mình rồng. Tôi sẽ chỉ thị ngay cho Bộ Tài chính đánh thuế VAT 10% trên tổng số 8 tỷ đô la tiền tươi của bọn hải ngoại gửi về trong dịp tết là ta có 800 triệu đô xanh tha hồ chia nhau bỏ túi mệt nghỉ.
Hình như chưa “thủng” với quái kế của Dũng, Nông hỏi lại cho chắc ăn:
- Làm sao ta thu được tiền loại này vì nó được miễn thuế mà? Còn 10% là sao?
- Trước kia thì miễn, bây giờ ta ra lịnh thu, có thằng nào dám chống? Nếu chống, ta cứ cho Tòa án kết tội bỏ tù là đố có đứa dám hó hé. Còn 10% nghĩa là bọn nước ngoài gửi về cho thân nhân, cứ100 Đô thì ta chém đầu 10 Đô, giao lại cho chúng 90 Đô thôi.
Thật là kế sách ngon ăn vậy mà lâu nay sao đảng ta không nghĩ ra được nhỉ? Mọi người đều đồng loạt lên tiếng khen Thủ Dũng quả là tuổi trẻ tài cao học ít hiểu nhiều.
“Thập tứ nhân bang” lại vỗ tay nhịp ba khen nhau rối rít một lần nữa trước khi giải tán, ai về dinh nấy nghỉ ngơi, hẹn ngày mai họp tiếp.
* * *
Viết thêm chuyện bên lề việc đánh thuế 10% đối với kiều hối theo lệnh Ba Dũng.
Bắt đầu từ ngày 16/01/09 Hải Quan Việt Nam bắt đầu áp dụng thuế giá trị gia tăng VAT 10% đối với ngoại tệ gửi từ nước ngoài về. Một số công ty dịch vụ chuyển tiền đến lấy tiền bị Hải Quan chận lại 10 Đô, chỉ trao có 90 Đô nếu nhận bằng ngoại tệ. Thấy quá phi lý từ trước tới giờ nên không ai chịu nhận. Hải Quan không biết “xử lý” ra sao, điện lên Ba Dũng xin ý kiến chỉ đạo. Ba Dũng lệnh xuống Hải Quan ra điều kiện cho viết giấy nợ, trả sau. Cũng không ai chịu ký.
Suốt 3 ngày sau, Hải Quan không thu được đồng Đô nào. Kiều bào ngưng hẵn việc gởi tiền. Một công ty chuyên chuyển tiền về Việt Nam tại Cali nói trên đài phát thanh rằng hàng ngày công ty này chuyển trung bình 50 ngàn đô. Kể từ ngày 16 đến 18/01/09 chỉ chuyển có 950 đô mà thôi.
Sự việc được báo cáo khẩn lên Thủ Dũng. Dũng hốt hoảng muốn tè ra quần vì bị mất cả chì lẫn chài, lấy đâu còn mà chia chác với các đồng chí bồ tèo. Dũng bốc phôn đường dây đỏ gọi qua Bộ Tài chánh ra lệnh “Tốp ngay! Tốp ngay không thì chết cả nút”.
Bộ Tài chính quýnh quáng (bức xúc) lên không biết phải “xử lý” thế nào. May sao trong Bộ có nuôi sẵn một mớ thầy dùi quanh năm chuyên ăn hại đái nát nay bỗng có kẻ được cơ hội dâng sáng kiến: “Ta cứ nói nhầm lẫn là xong”.
Thế là Bộ Tài chính VN gửi “công văn hỏa tốc” nói không có việc đánh thuế 10% đối với kiều hối gửi về nước và giải thích rằng đã có sự “nhầm lẫn”.
Trước đó mấy ngày, cũng chính cái Bộ này ra Thông tư số 131/2000/TT-BTC về “Hướng dẫn thực hiện thuế giá trị gia tăng”. Theo thông tư này: “Các loại tem thư… các loại giấy bạc (tiền giấy) mẫu séc, chứng khoán, cổ phiếu… đều phải chịu thuế TGGT 10%”.
Báo Thanh Niên (Tổng biên tập vừa bị đảng ta mời về vườn chăn heo) vẫn còn dám uống mật gấu, vuốt râu hùm Thủ Dũng, viết:
“Trên thế giới, chưa bao giờ và chưa có bất kỳ quốc gia nào đánh thuế giá trị gia tăng 10% trên mệnh giá ngoại tệ tiền mặt nhập khẩu. Ý tưởng đánh thuế 10% trên mệnh giá ngoại tệ tiền mặt nhập khẩu thực sự là một ý tưởng kỳ quặc nhất mà các ngân hàng thương mại VN được thấy từ khi họ được phép kinh doanh ngoại tệ”.
Tất cả những việc vớ vẩn như trên đã và đang xảy ra dài dài hàng ngày trên xứ sở khốn khổ điêu linh từ khi đảng CS cướp chính quyền mà chúng gọi đó là nổ lực xây dựng đất nước.
Đảng cộng sản Việt Nam đã đem đất nước và nhân dân ra làm trò chơi thí nghiệm, tung hứng với nhau trong tay chúng suốt hơn 70 năm nay. Đã có biết bao nhiêu sai lầm làm chết hàng triệu người đã xãy ra rồi.Và sẽ còn kéo dài trong tương lai không có đoạn kết.
“Sai thì sửa thôi. Sai tới đâu sửa tới đấy. Ta cứ mò mẫm đi lên. Nhưng phải quyết nắm lấy xã hội chủ nghĩa và quản lý chặt chẽ hơn nữa”.
Đó là lời khẳng định của bà Bảy Vân, vợ anh Ba Duẫn, Tổng Bí thư đảng cộng sản Việt Nam, con hùm xám một thời ăn thịt người, vừa mới tái khẳng định với đài BBC tháng 12/08. Rõ là “Cà cuống chết đến đít vẫn còn cay” là vậy.
Tuy nhiên, đối với những trò tiểu xảo bá đạo mà đảng cộng sản Việt Nam chuyên xử dụng xưa nay để khủng bố, đàn áp, bắt bớ người dân trong nước, từng lúc, từng nơi, tỏ ra rất hiệu quả, ngược lại, trước sự lộng hành ngang ngược, hiếp đáp chủ quyền nước nhà, lấn đất, lấn biển của Tàu phù, đảng ta lại tỏ thái độ khiếp nhược, miệng câm như hến, co đầu rút cổ như con ruà thì trong mắt người dân đó chỉ là trò “thua me gỡ bài cào” của phường cờ bạc thuộc loại bầu cua cá cọp ngoài chợ, bến xe đò mà thôi. Chẳng tích sự gì!
Nếu có “khôn ngoan” thì nên “đối đáp người ngoài”, chứ cái kiểu “gà què ăn quẩn cối xay” chỉ biết “khôn nhà dại chợ” thì suốt kiếp chỉ là loại tay sai, làm nô lệ cho ngoại bang. Việt Nam sẽ mãi mãi là chư hầu của bọn Tàu bành trướng nếu ngày nào tập đoàn công sản Bắc Bộ phủ vẫn còn thống trị, dẫm đạp trên đầu, trên cổ nhân dân.
Muốn cho đất nước khá lên, hùng mạnh lên, văn minh tiến bộ, bắt kịp bước tiến của nhân loại, mở mặt mở mày với các nước láng giềng thì cái loại này chỉ có cách duy nhất là phải lật đổ, hạ bệ, đánh đuổi, kéo cổ xuống như Sadam Hussen ở Iraq để loại bỏ chứ không thể sửa chửa được./.

Nguyễn Thanh Ty
Boston, 05/02/09