Tôi không biết
ngày 20 tháng 11 Cộng Sản Việt Nam
dựa vào “Hiến chương nhà giáo” nào để lấy ngày này làm ngày Nhà
Giáo Việt Nam. Thôi thì cũng cứ tạm tin là có cái hiến chương nhà
giáo chi chi đó để rồi có ngày Nhà Giáo Việt Nam bởi lẽ ai đã, đang
và sẽ làm nghề “gõ đầu trẻ” tại Việt Nam, mỗi năm đến ngày 20
tháng 11 lòng lại cảm thấy như có một cái gì đó náo nức trong
lòng.
Ở đất nước Việt
Nam Cộng Sản, người giáo viên Việt Nam là người bị nhiều...tai tiếng
nhất mà cũng là những người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Trước đây
người ta thường kháo nhau là học sinh sau khi tốt nghiệp phổ thông
trung học, thi nhiều ngành đại học khác mà không được thì cuối cùng
mới đi vào ngành sư phạm bởi lẽ “nghề bán cháo phổi” này đồng lương
chẳng có là bao nhiêu. Mà cũng thật là oái ăm cho những thầy cô giáo
ở Việt Nam. Tôi còn nhớ ở trong nước cách đây cũng ba bốn chục năm có một câu đối Tết nghe
mà thấy...não lòng và càng thương những thầy cô giáo nhiều hơn:
Tối ba mươi thầy
giáo tháo giày đi sắm Tết
Sáng mồng một
giáo chức dứt cháo đón xuân sang.