Translate

Monday, January 19, 2009

Bài thơ cho bạn bè cũ

30 năm
Bánh xe thời gian như tung hoành ngang dọc
Mới ngày nào bọn chúng ta còn mài đủng quần nơi trường học
Mà giờ đây tóc đều điểm tuyết sương
Những nếp nhăn trên trán hình như ghi chép đầy đủ dấu đoạn trường
Ánh mắt xa xăm như muốn xuyên thấu hàng triệu năm ánh sáng!

Phải hàng triệu năm ánh sáng để đưa chúng ta về lại mái trường xưa của một thời dĩ vãng
Để giúp từng thằng nhận rõ từng khuôn mặt thân quen
Để thấm thía cái vinh quang lẫn những đau đớn nhục hèn
Và để thấy tình bằng hữu Phan Châu Trinh mình ngàn đời không phai nét

Ôi! cái lớp 8/1 ngày xưa sao mà thân thiết
30 năm rồi vẫn như mới hôm qua
Tóc bạc, da nhăn, vầng trán hói thấy thật già
Nhưng nụ cười hào sảng ngày nào vẫn vang vang trong nắng ấm

30 năm
Một quảng đường dài bao cuộc đời thấy thấm!
Thầy cũ, bạn bè chung trường lang bạc khắp mười phương
Đứa tít mù xa tháng năm ca mãi khúc cơm áo đoạn trường
Thằng góc núi miệt mài học thuộc lòng bài tháng Tư mất nước

Bằng hữu ta ơi! Có bao nhiêu điều không thể nào biết trước
Rằng phải cần 30 năm dài mới có dịp hội ngộ trên thế giới ảo hôm nay
Mường tượng mặt nhau qua trái đất nửa vòng xoay
Còn hơn chuyện Ba Tư với ngàn lẻ một đêm thần thoại

30 năm
Có đến trăm ngàn điều muốn nói
Nhưng biết bao giờ mới có dịp thỏa nguồn cơn
Giữa chúng ta vẫn còn những bóng ma thấp thoáng chập chờn
Cản ngăn ta gần 30 năm chưa một lần về thăm trường cũ

Phan Châu Trinh trường ơi! Sau những tháng ngày cuồng lũ
Ngươi vẫn trong tim ta thắm đượm trọn mối tình
Dẫu vôi tường có bạc phết, tình này mãi trung trinh
Vẫn ray rức quắt quay mỗi lần thoáng mùi hương xứ Quảng

Chiều cuối năm trên xứ người vào đây khơi đào giòng sông cạn
Nhặt – Ngắm từng viên sỏi của một thời thơ ấu xa xăm
Hình ảnh ngày xưa như giữa màn đêm bỗng những tia chớp sáng
Ta nhìn Ta mà ngỡ bóng trăm năm

Sơn Thy
(Houston TX, 01/18/09, chiều 23 Tết)


Chuyện kiện tụng ở Việt Nam

Ở Việt Nam hiện nay, 8 giáo dân giáo xứ Thái Hà nhờ luật sư kiện các cơ quan truyền thông báo chí của Cộng Sản Việt Nam thông tin sai sự thật khi họ nói rằng những giáo dân này cúi đầu nhận tội. Nhưng thực tế không phải là như vậy. Ở Việt Nam từ khi Cộng Sản cai trị đất nước không hề xảy ra `chuyện người dân có thể kiện chính quyền. Đây chẳng qua là con kiến đi kiện củ khoai. Dân gian miền Trung có câu: Nói như nói với đầu gối. Quả thật là nói với Cộng Sản Việt Nam cũng như nói với đầu gối mà thôi!