Translate

Sunday, November 20, 2011

Bầu cử chưa dân chủ, đại biểu Quốc hội không đủ trình độ

Thụy My   -   RFI

Dư lun trong nước hin đang bc xúc trước vic mt s đi biu trong Quc hi k này có trình đ chưa xng tm đ đi din cho nhân dân, cũng như hành đng vì li ích nhóm hoc t các đng cơ riêng, thay vì đ bo v li ích ca người dân.

Vừa qua dư luận trong nước hết sức xôn xao vì phát biểu của đại biểu Huỳnh Hữu Phước tại Quốc hội, đề nghị loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật. Ông này đưa ra nhiều lập luận và dẫn chứng mà nhiều người cho là sai lạc, và theo ông thì do dân trí Việt Nam còn thấp, nên không cần có luật biểu tình.

Trước đó dư luận cũng đã từng bức xúc vì một đại biểu, trong khi các luật cần thiết cho đời sống chưa có, lại muốn đưa ra luật nhà văn, nhà thơ. Và cũng có đại biểu do đang có nhiều thắc mắc về tư cách, đã đề nghị luật bảo vệ quyền riêng tư. Nhìn chung, người dân tỏ ra bất bình trước một số đại biểu trong Quốc hội kỳ này có trình độ chưa xứng tầm để đại diện cho nhân dân, cũng như hành động vì lợi ích nhóm hoặc từ các động cơ riêng, thay vì để bảo vệ lợi ích của người dân.

Chúng tôi đã trao đổi với luật gia Lê Hiếu Đằng tại TPHCM về vấn đề này.

Nghe (11:05)   :   Luật gia Lê Hiếu Đằng – Thành phố Hồ Chí Minh

RFI : Kính chào luật gia Lê Hiếu Đằng. Thưa ông, ông nghĩ thế nào về việc vừa rồi có một đại biểu Quốc hội cho rằng không nên có Luật biểu tình vì dân trí Việt Nam còn thấp ?

Những cánh én của mùa xuân dân tộc

Trần Trung Đạo - Tặng Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy, Trịnh Kim Tiến
 
 
 Nguyễn Thị Thanh Tuyền, bà Thái Thị Lượm và Trịnh Kim Tiến sáng ngày 17/11/2011 tại Hà Nội
 
Một khẩu hiệu bằng chữ nổi gắn phía trên trụ sở Tòa án Nhân dân Thành phố Hà Nội “Tất cả vì dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”. Dưới đường là ba phụ nữ đang đứng chờ công bằng, dân chủ, văn minh. 
 
Thật mỉa mai thay! Tôi không nghĩ ba người cố tình chọn chỗ đứng để chứng minh một hoàn cảnh tương phản của xã hội Việt Nam. Nhưng, như người ta thường nói, một tấm ảnh giá trị bằng ngàn chữ, một lần nữa họ nhắc nhở một sự thật chua chát giữa khẩu hiệu gian dối lọc lừa và thực tế đau lòng của đất nước.

Hành trình đi tìm Công Lý

Theo Dân Làm Báo
Nguyễn Thị Thanh Tuyền - "Tôi nghĩ mình hiểu rất rõ cảm giác bị mất đi một người yêu thương là như thế nào, tôi mất chồng, Tiến mất cha. Có lẽ đó là lý do duy nhất khiến chúng tôi, dù không nói nhiều với nhau, nhưng đủ hiểu và cùng im lặng đồng hành đi trên một con đường... Nhìn thấy mẹ khóc lòng tôi đau biết chừng nào, Tôi tự nhủ trong lòng "Con xin lỗi mẹ vì chuyện chồng con mà mẹ phải khóc. Con hứa sẽ lấy lại nước mắt mà Mẹ đã khóc cho chồng con..." 

*

Ngày đầu tiên bước chân đến Hà Nội trời hơi se lạnh, cảm giác trong lòng tôi thật khó tả. Mọi vật xung quanh tôi điều rất lạ, và tôi thấy dường như lòng mình đang nghi ngại khi phải đứng trước nhiều khó khăn không tên ở lúc sắp bắt đầu cuộc hành trình đi tìm chân lý trong cuộc sống lần này. 

Nhân ngày 20 Tháng 11: Nhớ về một thế hệ trí thức dấn thân vì sự tồn vong của Tổ quốc

Theo Bauxite Việt Nam
Vũ Cao Đàm
Ngày 20 Tháng 11 là ngày Hiến chương quốc tế các nhà giáo, được lấy làm “Ngày nhà giáo Việt Nam”, là ngày xã hội tôn vinh các nhà giáo.
Nhân ngày này chúng ta nhớ lại một lớp thầy giáo thuộc thế hệ trí thức cha anh của chúng ta đã dấn thân vì sự tồn vong của Tổ quốc.
Đến lượt chúng ta, lớp trí thức hậu duệ của họ cũng đang ngày ngày đau đáu vì sự mất còn của đất nước trước mối họa xâm lăng Đại Hán và cũng đang tiếp bước các thế hệ cha anh, làm mọi việc với ngòi bút và tâm nguyện của mình để bảo vệ sự toàn vẹn của đất nước.
Nhưng chúng ta khó khăn hơn thế hệ cha anh bội phần: Lớp trí thức cha anh chúng ta đối mặt với một đế quốc công khai tuyên bố ý đồ xâm chiếm thuộc địa; Còn chúng ta, con cháu của họ thì phải đối mặt với một kẻ thù thâm hiểm, khoác áo ý thức hệ anh em đồng chí, cái áo khoác đã dẫn tới một thảm trạng chia rẽ dân tộc chưa từng có trong lịch sử của Tổ quốc thân yêu của chúng ta, cái áo khoác đã dẫn tới sự nhìn nhận những người dấn thân chống xâm lược như những phần tử “phản động” và “thế lực thù địch”, trong đó có những trí thức là đảng viên cộng sản thì bị chính các đồng chí của mình đàn áp, lăng mạ và bôi nhọ nhân phẩm.
Hòa vào những tiếng nói tôn vinh các nhà giáo sẽ xuất hiện trên các diễn đàn, nhà giáo Vũ Cao Đàm gửi đến Bauxite Việt Nam một đoạn hồi ký về những người thầy, để tưởng nhớ thế hệ nhà giáo cha anh của chúng ta, cũng là để tặng cho lớp trí thức đang dấn thân vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc chống lại kẻ thù xâm lược nguy hiểm nhất thời đại, đó là bọn đế quốc cộng sản sô-vanh dân tộc Đại Hán.
Bài này đã được đăng trên Tạp chí Sông Hương năm 2001 dưới bút danh Phạm Hoài Vũ.
Bauxite Việt Nam xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Bauxite Việt Nam
Buổi học cuối cùng
Tưởng nhớ người thầy giáo làng thời thơ ấu của tôi
Năm ấy tôi học lớp ba trường làng. Làng tôi nằm ngay dưới chân đê con sông Luộc. Tiếng chuông nhà thờ Quỳnh Lang đã quyện vào những năm tháng bé nhỏ của tôi. Tiếng chuông trong trẻo sớm mai gọi bọn trẻ chúng tôi thức dậy. Tiếng chuông êm ả ban chiều lùa chúng tôi quay về tổ ấm. Nhưng niềm hân hoan lớn nhất đối với bọn học trò nhỏ chúng tôi bao giờ cũng là tiếng chuông ban trưa. Tiếng chuông đổ dồn từng hồi rộn rã từ phía gác chuông cao vời vợi. Cả nửa thế kỷ, hai cuộc chiến tranh, tôi đi khắp bốn phương trời, mà vẫn không dứt được cái âm vang kỳ ảo ấy. Các bạn hỏi tại sao ư? Tôi xin tiết lộ điều bí mật này. Đối với đám học trò trường làng, hồi chuông ban trưa là một niềm vui thánh thiện. Đó là thông điệp báo hiệu sự kết thúc một buổi sáng bị trói chân tù túng trong bốn bức tường lớp học. Tiếng chuông ấy là mệnh lệnh cho những con chim được sổ lồng. Tất cả lũ trò nhỏ ùa ra. Reo hò. Bay bổng. La hét nổ tung những cái lồng ngực bé xíu giữa quãng đồng không, nhảy nhót tí tởn trên đường về các lối xóm. Đấy, tiếng chuông nhà thờ Quỳnh Lang đối với chúng tôi có sức cuốn hút thần thánh là vì như vậy.