Ngày ba mươi
tháng tư năm bảy lăm
Có người nhảy
cẩng lên vì sung sướng
Thôi thế bây giờ
đã hết chiến tranh
Thôi thế bây giờ
đất nước đã hoà bình
Thanh niên Việt
Nam không còn cầm súng bắn nhau
Mẹ Việt Nam giờ
đã khô màn lệ
Thế nhưng niềm
vui chưa tan biến
Là những phút
giây hụt hẫng
Bao nhiêu người
phải vào trại tù “cải tạo”
Bao nhiêu người
phải lên vùng Kinh Tế Mới
Bao nhiêu người
phải trốn chui trốn nhủi vượt biên
Bao nhiêu người
phải bỏ thây giữa lòng biển cả
Mãi cho đến tận
bây giờ
Có những người
nhảy cẫng lên vì sung sướng
Lại phải ngậm
ngùi cay đắng xót xa
Đất nước giờ
đang trên bờ vực thẳm
Những dân oan
tràn lan vì mất nhà mất cửa
Mất vườn mất
tược mất ruộng mất nương
Mẹ Việt Nam
tưởng như đã không còn khóc nữa
Có đâu ngờ nước
mắt mẹ vẫn mãi tuôn trào
Lũ bất nhân mỗi
ngày mỗi tác oai tác quái
Nên đàn con mẹ
giờ cứ mãi trầm luân
Nên ngày ba mươi
tháng tư
Cũng là ngày
đại nạn
Cho đất nước và
cho dân tộc Việt Nam
Phi Vũ
Ngày 24 tháng 4
năm 2013