Translate

Wednesday, January 27, 2010

Chuyện vỉa hè: Lưỡi gỗ thời nào cũng chỉ là lưỡi gỗ

Trích NguoivietOnline



medium_DD Tranhuynh Duythuc.jpg


Doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức (ngoài cùng bên trái), 43 tuổi, bị kết án tới 16 năm tù trong phiên xử bất công ở Sài Gòn ngày 20 tháng 1 năm 2010 vừa qua. (Hình: VNE)

Tư Ngộ/Người Việt

Ðại diện chính phủ Hoa Kỳ, Anh Quốc, Ðan Mạch, các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế đều lên tiếng đả kích mạnh mẽ phiên tòa “kangaroo” ở Sài Gòn ngày 20 tháng 1 năm 2010, bỏ tù 4 người thanh niên trí thức vận động dân chủ hóa đất nước.

Hai người không nhận tội và nói mình bị bức cung, nhục hình đều bị kêu án nặng, đặc biệt là Trần Huỳnh Duy Thức.

Trần Huỳnh Duy Thức, 43 tuổi, bị kêu án tới 16 năm tù. Lê Thăng Long, 42 tuổi, tuy chỉ bị coi là “tòng phạm” nhưng lại bị án tới 5 năm trong khi, Lê Công Ðịnh, 41 tuổi, bị kết án 5 năm tù; và Nguyễn Tiến Trung, 26 tuổi, bị kết án 7 năm tù.

Tất cả đều bị vu cho tội “lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79 của Luật Hình Sự dù khi bị bắt họ chỉ bị cáo buộc là “tuyên truyền chống nhà nước” theo điều 88.

Có rất nhiều khuất tất, ma giáo xảy ra quanh phiên tòa này được một số người hoặc thân nhân bị cáo, hoặc người biết chuyện, bật mí qua các cuộc phỏng vấn hoặc bài viết trên BBC, RFA hoặc diễn đàn điện tử.

Nhưng phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Việt Nam, Nguyễn Phương Nga, nói trong cuộc họp báo hôm Thứ Sáu 22 tháng 1 năm 2010 ở Hà Nội là “Việc bắt giữ, điều tra, xét xử và kết án các bị cáo là đúng người, đúng tội, đúng các quy định của pháp luật Việt Nam, hoàn toàn phù hợp với các quy định của luật pháp quốc tế.”

Dịp này bà huênh hoang và chống chế “Việt Nam là một nhà nước pháp quyền. Việt Nam xử lý các hành vi vi phạm pháp luật, xâm hại an ninh quốc gia để bảo đảm sự nghiêm minh của pháp luật, bảo vệ lợi ích chung của toàn xã hội là hòa bình, ổn định và phát triển.”

Muốn tìm thấy những gì bà Nga chống chế cho chế độ Hà Nội qua vai trò phát ngôn viên lưỡi gỗ không khó. Bà cũng như những người tiền nhiệm của bà như Lê Dũng, Phan Thúy Thanh đều phải học thuộc một số câu y hệt như nhau để đưa ra lời “phát ngôn” không hề đổi về tình hình nhân quyền, tự do tôn giáo ở Việt Nam. Phát ngôn nhân thay đổi nhưng chính sách đàn áp tôn giáo, nhân quyền không đổi.

Người ta có thể tìm trên Internet để thấy hàng triệu tài liệu ngay trên hệ thống báo đài tuyên truyền một chiều, chứng minh chế độ Hà Nội luôn luôn nói và làm hoàn toàn ngược nhau như “bảo đảm sự nghiêm minh của pháp luật”, “giữ gìn kỷ cương phép nước”, “tôn trọng tự do tôn giáo”, “tôn trọng nhân quyền”, “đúng người, đúng tội, đúng các qui định của pháp luật Việt Nam, “hoàn toàn phù hợp với các qui định của luật pháp quốc tế” v.v...

Bà Nga kêu rằng “Ðáng tiếc là đại diện của Anh, Hoa Kỳ và liên minh Châu Âu đã có những nhận xét thiếu thiện chí về vấn đề này, can thiệp vào công việc nội bộ của Việt Nam”.

Ðây cũng là một đề tài có thể mổ xẻ để phân tích và bình luận chi tiết. Nhưng thôi, đề tài này để dịp khác.

Nếu phù hợp với các tiêu chuẩn hình sự tố tụng quốc tế, một nhà ngoại giao (đến quan sát phiên tòa) không muốn nêu tên, đã không phải nói với thông tấn xã Reuters rằng “Vụ xét xử còn kém xa với các tiêu chuẩn pháp lý quốc tế về sự công bằng, vô tư của một cơ quan tư pháp”.

Ðại Sứ Ðan Mạch Peter Lysholt Hansen nói với báo chí rằng tiến trình xử án gây mối quan ngại nặng nề và Ðan Mạch sẽ cùng giới ngoại giao phương Tây mạnh mẽ thúc đẩy chế độ Hà Nội lập tức ân xá ngay cho cả bốn người.

Nếu “hoàn toàn phù hợp với các qui định của luật pháp quốc tế” tại sao lúc đầu đã thuận cho một phái đoàn 3 người của Hội Luật Sư Quốc tế IBA (International Bar Association) đến dự khán? Tới giờ chót cận ngày xử, trưởng phái đoàn này thì bị từ chối cấp chiếu khán nhập cảnh, hai thành viên tuy được tới Sài Gòn, nhưng lại bị cản không cho đến tòa, cho dù có sự can thiệp của các phái đoàn ngoại giao, bản thông cáo báo chí của IBA ngày 23 tháng 1 năm 2010 tố cáo như thế.

Ngày 6 tháng 8 năm 2008, hãng thông tấn chính thức của chế độ, TTXVN, loan tin “Việt Nam ủng hộ Myanmar đối thoại, hòa giải dân tộc” khi Phạm Gia Khiêm, phó thủ tướng kiêm bộ trưởng ngoại giao Việt Nam, tiếp phái đoàn “Hiệp hội Ðoàn kết Phát triển Liên bang Myanmar” chiều 5 tháng 8 tại Hà Nội.

Chuyện nước người ta thì xía vào khuyên như vậy (tức là chen vào nội bộ rõ ràng) nhưng ở ngay nước mình, chế độ Hà Nội có làm như vậy không? Hay làm ngược lại hoàn toàn?

Lê Công Ðịnh, Nguyễn Tiến Trung, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long không hề có tài liệu cáo buộc nào nói các người này lật đổ nhà nước bằng bạo động, mà chỉ lập hay tham gia các tổ chức có tính cách đối lập.

Ðiều 4 hiến pháp Việt Nam chỉ nói đảng CSVN là lực lượng “lãnh đạo đất nước” chứ không hề có điều khoản nào nói cấm đoán đa nguyên đa đảng.

Ðiều 69 của bản hiếp pháp này viết “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật.” Ðiều 71 của bản hiến pháp này viết, “Nghiêm cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của công dân”.

Khi ra tòa, cả Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Thăng Long đều nói mình đã bị công an “truy bức” và “nhục hình” khi bị giam giữ. Những lời tố cáo này, những người quan sát bên ngoài nghe không rõ vì hệ thống loa bị cố ý làm cho rè đi, nhưng những người ở trong tòa thì nghe thấy. Lời bào chữa của Luật Sư Triệu Quốc Mạnh cho Trần Huỳnh Duy Thức không ai nghe thấy vì hệ thống âm thanh bị tắt đi.

Vì phản đối và cho rằng những cáo buộc họ có chủ mưu “lật đổ chính quyền” như điều 79 của Luật Hình Sự là vu khống và phải chứng minh, Trần Huỳnh Duy Thức đã bị kết án tới 16 năm tù.

Khi xía vào nội tình Myanmar, Việt Nam khuyên nhà cầm quyến quân phiệt độc tài nước này “đối thoại, hòa giải dân tộc” với đối lập, tại sao lại bỏ tù những người kêu gọi đa nguyên đa đảng, vận động dân chủ hóa đất nước trong bao năm qua? Lại còn đòi trả tự do cho bà Aung San Suu Kyi.

Tại sao lại bỏ tù Linh Mục Nguyễn Văn Lý, các đảng viên đảng Thăng Tiến, LS Nguyễn Văn Ðài, LS Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Xuân Nghĩa, Phạm Văn Trội, Vũ Hùng, và nhiều người khác mấy năm qua, nay tới lần Lê Công Ðịnh, Nguyễn Tiến Trung, Trần Anh Kim, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long?

Sao không “đối thoại, hòa giải dân tộc” với họ mà lại bỏ tù? Có phải chế độ Hà Nội nói một đàng làm một nẻo không? Có phải Nguyễn Phương Nga cũng chỉ là một thứ lưỡi gỗ không?