Cũng đã gần 39
năm ngày mà miền Nam bị mất vào tay bọn ngụy tà quyền Cộng Sản
Việt Nam. Đất nước Việt Nam trong thời gian 39 năm ấy cũng đã trải qua
lắm phong ba bão táp, lắm cay đắng trầm luân và điều hiển nhiên là
người dân Việt Nam cũng chưa được hưởng một chút nào ngọt bùi ngoại
trừ những thành phần cán bộ của ngụy tà quyền Cộng Sản Việt Nam
được ăn trên ngồi trốc.
Nỗi đau thương
triền miên, dai dẳng nhất của người dân Việt là nỗi đau khi ngụy tà
quyền Cộng Sản Việt Nam chiếm trọn miền Nam, chiếm trọn đất nước
Việt Nam Cộng Hòa là chúng đã áp đặt một chính sách đàn áp quân
dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa cũng như những người tư sản ở miền
Nam. Chúng đã đánh vào tất cả
những người này một cách tàn bạo. Nếu những người quân cán chính
Việt Nam Cộng Hòa bị chúng bắt nhốt tất cả vào trại tù lao động
khổ sai, ăn đói mặc rách nhưng làm việc cật lực để mà đày đọa
những quân cán chính Việt Nam Cộng Hòa thì những người thân nhân ở
lại cũng bị chúng tìm cách buộc
phải rời khỏi thành phố để lên sống tại những vùng Kinh Tế Mới ma
thiêng nưức độc, khỉ ho cò gáy, sống một cuộc sống vất vả, lam lũ,
làm không đủ để mà ăn vì đây là những người dân thành phố có bao
giờ biết lao động nặng nhọc đâu. Đây rõ ràng là một chính sách thâm
độc, tàn ác và dã man của lũ ngụy tà quyền Cộng Sản Việt Nam. Còn
những người tư sản thì chúng ăn cướp tài sản mà người ta đã làm
lụng cực nhọc bằng mồ hôi nước mắt mới tạo dựng nên cơ nghiệp. Kết
quả là hàng hàng lớp lớp người dân miền Nam ùn ùn vượt biên để
trốn tránh một chế độ bạo tàn. Biết bao khổ nhọc, nhục nhã mà
những người vượt biên phải gánh chịu trên đường đào thoát khỏi bàn
tay của loài quỷ đỏ, nhất là những người phụ nữ khi tàu bị gặp
tụi khốn khiếp hải tặc là những điều cay đắng trầm luân phải gánh
chịu, đau xót tột cùng. Cả hơn nửa triệu người vượt biên phải bị
chết một cách oan ức, chết một cách tức tưởi giữa biển khơi. Đây là
món nợ mà ngụy tà quyền Cộng Sản
Việt Nam sẽ phải trả cho dân tộc Việt Nam.