Translate

Wednesday, January 21, 2009

Diễn văn nhậm chức của Tổng Thống Barack Obama - Trần Trung Đạo dịch

By anlac • Jan 21st, 2009 • Category: Đường Vào Bạch Ốc

Kính thưa toàn thể nhân dân Hoa Kỳ

Tôi đứng đây bằng sự khiêm cung trước trách nhiệm đang chờ phía trước chúng ta, lòng biết ơn vì sự tin tưởng của nhân dân Hoa Kỳ đã dành cho tôi, nghĩ đến những hy sinh mà các bậc tiền nhân của chúng ta đã chịu đựng. Tôi cám ơn Tổng Thống Bush về sự phục vụ của ông đối với quốc gia chúng ta, cũng như sự rộng lượng và hợp tác mà ông đã chứng tỏ trong suốt thời gian chuyển tiếp.

Đến nay, bốn mươi bốn người Mỹ đã tuyên thệ nhậm chức tổng thống. Nhiều lời tuyên thệ đã được đọc khi những đợt sóng phồn vinh dâng cao và giòng nước lặng của hòa bình. Tuy nhiên, cũng nhiều khi lời tuyên thệ được đọc khi những áng mây u ám đang tụ tập và những cơn giông bão hoành hành. Trong những lúc như thế, nước Mỹ đã tiếp tục cuộc hành trình không phải đơn giản bằng khả năng hay tầm nhìn của những người lãnh đạo cấp cao, nhưng bởi vì Chúng Ta, Nhân Dân Hoa Kỳ, đã giữ được lòng trung thành vào lý tưởng của các bậc tiền nhân, và chân thật đối với văn kiện hình thành nên quốc gia này.

Điều đó đã từng xảy ra trong quá khứ. Điều đó lại phải diễn ra với thế hệ người Mỹ hôm nay.

Chúng ta đang sống giữa cuộc khủng hoảng mà ai cũng hiểu quá rõ ràng. Đất nước chúng ta đang trong thời chiến tranh, chống lại một hệ thống rộng lớn của bạo động và thù ghét. Nền kinh tế của chúng ta bị yếu kém một cách trầm trọng, một hậu quả của lòng tham và sự vô trách nhiệm của một số người, tuy nhiên đó cũng còn là một sự thất bại có tính tập thể của chúng ta để thực hiện các quyết định khó khăn và chuẩn bị quốc gia bước vào kỷ nguyên mới. Nhà cửa bị tịch thu, nhiều công việc làm bị cắt giảm, các cơ sở thương mại bị đóng cửa. Chương trình chăm sóc sức khỏe của chúng ta quá tốn kém, nhiều trường học đã làm quá nhiều người thất bại, và mỗi ngày thêm nhiều bằng chứng rằng cách chúng ta đang xử dụng năng lượng chỉ làm mạnh thêm đối thủ của chúng ta và đe dọa hành tinh chúng ta đang sống.

Đây là những dấu chỉ của khủng hoảng, xác định bằng các số liệu và thống kê. Ít đo lường được nhưng không kém phần sâu sắc là việc mất niềm tin ở khắp nơi trên nước Mỹ, một nỗi lo sợ thường xuyên rằng sự suy thoái của nước Mỹ là điều không thể tránh khỏi, và rằng thế hệ tới đây phải hạ thấp tầm nhìn.

Hôm nay, tôi muốn thưa cùng quý vị rằng những thách thức của chúng ta là thật. Những thách thức đó rất là nghiêm trọng và rất nhiều. Những thách thức đó không dễ dàng đối phó hay có thể giải quyết xong trong một thời gian ngắn. Nhưng xin biết rằng, chúng sẽ được giải quyết.

Hôm nay, chúng ta tập trung về đây bởi vì chúng ta đã chọn lựa hy vọng thay vì sợ hãi, đoàn kết mục đích thay vì xung đột và bất hòa.

Vào hôm nay, chúng ta tuyên bố một sự chấm dứt đối với những sự phàn nàn nhỏ nhẹt, những hứa hẹn hảo huyền, những lời buộc tội, và những chủ thuyết lỗi thời, đã quá lâu đè nghẹt sinh hoạt chính trị của chúng ta.

Chúng ta vẫn là một quốc gia trẻ, nhưng theo lời của Kinh Thánh, thời điểm đã đến để đặt qua bên những trò ấu trỉ. Thời điểm đã đến để khẳng định lần nữa tinh thần kiên trì, để chọn một lịch sử tốt đẹp hơn, để mang món quà quý giá của tiền nhân sang một giai đoạn khác, lý tưởng cao cả đó, được truyền đi từ thế này sang thế hệ khác: Lời hứa Thượng Đế ban cho chúng ta rằng tất cả con người đều bình đẳng, tất cả con người đều tự do và tất cả con người xứng đáng một cơ hội để mưu cầu hạnh phúc toàn vẹn.

Trong khi xác quyết sự vĩ đại của đất nước chúng ta, chúng ta hiểu rằng sự vĩ đại mà chúng ta có được không bao giờ tự nhiên mà đến. Vĩ đại phải đạt được bằng nỗ lực. Cuộc viễn hành của chúng ta chưa bao giờ là một con đường tắt hay dễ dàng chấp nhận một thành quả không xứng đáng. Không có con đường dành cho những kẻ nhút nhát, cho những người thích hưởng nhàn hơn làm làm việc, hay chỉ biết mưu cầu lạc thú của giàu sang và danh vọng. Nhưng thay vào đó, là con đường dành cho những ai biết chấp nhận rủi ro, những người hành động, những người làm ra của cải vật chất, một số được nỗi tiếng nhưng đông hơn vẫn là những đàn ông, những phụ nữ lao động trong âm thầm, họ là những người đã đưa chúng ta băng qua con đường dài, gập ghềnh hướng đến thịnh vượng và tự do.

Vì chúng ta, họ đã gói ghém một ít tài sản của cả đời và vượt qua các đại dương để tìm kiếm một cuộc sống mới.

Vì chúng ta, họ đã chịu đựng hành hạ trong các cơ xưởng và định cư miền Tây; chịu đựng đòn roi và cày bừa trên những thửa đất cằn khô.

Vì chúng ta, họ đã chiến đấu và hy sinh trong những nơi như Concord và Gettysburd, Normandy và Khe Sanh.

Bao nhiêu lần như thế, những đàn ông và phụ nữ nầy đã tranh đấu, hy sinh và lao động cho đến khi đôi tay họ rướm máu để chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Họ đã thấy nước Mỹ lớn hơn tổng cộng của tất cả tham vọng cá nhân, lớn hơn tất cả những dị biệt về nguồn gốc sinh thành, của cải hay thành phần.

Đây là cuộc viễn hành mà chúng ta tiếp tục hôm nay. Chúng ta vẫn còn là quốc gia giàu có nhất, mạnh mẻ nhất trên Trái Đất. Năng suất của công nhân chúng ta không kém hơn khi cuộc khủng hoảng bắt đầu. Trí óc của chúng ta không phải ít sáng tạo, hàng hóa và dịch vụ của chúng ta không phải ít được cần hơn mức độ chúng được cần vào tuần trước, tháng trước hay năm ngoái. Năng lực của chúng ta không suy giảm. Nhưng thời gian của thái độ từ chối để đổi thay, chỉ biết bảo vệ những lợi ích hẹp hòi, và trì hoản những quyết định khó khăn, chắc chắn đã trôi qua. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải tự dựng chính chúng ta đứng dậy, phủi lớp bụi trên người, và bắt đầu lần nữa nỗ lực tái xây dựng nước Mỹ.

Nhìn đâu chúng ta cũng thấy có việc phải làm. Tình trạng kinh tế đòi hỏi hành động, cương quyết và nhanh chóng, và chúng ta phải ra tay ngay, không chỉ để tạo công ăn việc làm, nhưng còn để thiết lập một nền tảng mới cho phát triển. Chúng ta phải xây dựng đường sá và cầu cống, các mạng lưới điện, các đường dây dữ liệu số cung cấp cho thương mại cũng như nối kết chúng ta. Chúng ta sẽ đặt khoa học trở lại đúng vị trí, và vận dụng những kỳ diệu kỹ thuật để nâng cao phẩm chất của việc chăm sóc sức khỏe và hạ thấp chi phí của công việc này. Chúng ta sẽ khai thác năng lượng từ mặt trời, gió và đất để làm nhiên liệu cho xe cộ và nhà máy. Chúng ta sẽ chuyển hóa hệ thống trường học từ các cấp từ thấp đến cao để thỏa mãn các nhu cầu của một kỷ nguyên mới. Tất cả điều này chúng ta có thể làm và sẽ làm.

Bây giờ, có những người đặt câu hỏi vào tầm vóc của tham vọng chúng ta muốn theo đuổi, những người đề nghị rằng hệ thống của chúng ta không kham nỗi quá nhiều kế hoạch đồ sộ như vậy. Trí nhớ của họ quả thật là kém. Vì họ đã quên những gì quốc gia này đã hoàn thành, những gì con người, nam và nữ tự do, có thể đạt được khi sức tưởng tượng được đan kết với mục đích chung, và sự cần thiết của lòng can đảm.

Những gì mà những kẻ hoài nghì không thể nghĩ ra được là rằng mặt đất đã di chuyển phía dưới họ, rằng những tranh cải chính trị lỗi thời làm tiêu cạn năng lực chúng ta trong một thời gian dài đã không còn được áp dụng nữa. Câu hỏi mà chúng ta hỏi hôm nay không phải là chính phủ của chúng ta quá lớn hay quá nhỏ, nhưng là chính phủ có hoạt động hiệu quả hay không, liệu chính phủ có giúp cho các gia đình tìm việc với một đồng lương xứng đáng, những dịch vụ chăm sóc mà họ có thể trang trải được, những ngày hưu trí đàng hoàng tử tế dành cho họ. Nơi nào câu trả lời là có, chúng ta có ý định sẽ tiến tới. Nơi nào câu trả lời là không, chương trình sẽ phải ngưng lại. Những ai trong số chúng ta điều hành các ngân quỹ công cộng sẽ phải chịu trách nhiệm để xử dụng một cách khôn ngoan, thay đổi các thói xấu, và điều hành công việc một cách trong sáng, bởi vì chỉ khi đó chúng ta mới có thể tái lập niềm tin sống còn giữa nhân dân và chính phủ của họ.

Cũng không phải câu hỏi đặt trước chúng ta liệu thị trường là một lực lượng tốt hay xấu. Sức mạnh của nó để tạo ra sự thịnh vượng và mở rộng tự do thật là vô địch, nhưng cuộc khủng hoảng này đã nhắc nhở chúng ta rằng nếu không có cặp mắt quan sát, thị trường có thể vụt ra khỏi sự kiểm soát, và rằng một quốc gia không thể thăng tiến lâu dài khi thị trường chỉ tạo thuận lợi cho những người giàu có. Sự thành công của nền kinh tế chúng ta tùy thuộc không chỉ vào kích thước của Tổng Sản Lượng Nội Địa, nhưng vào khả năng để đạt được sự thịnh vượng, vào khả năng để mở rộng cơ hội cho những trái tim đang ao ước, không phải phát xuất từ từ thiện, nhưng bởi vì đó là con đường chắc chắn nhất để đạt đến mụch đích chung.

Đối với mụch đích quốc phòng chung của chúng ta, chúng ta từ chối được xem như là một sai lầm khi chọn lựa giữa sự an toàn và lý tưởng của chúng ta. Những Người Cha Lập Quốc cũng đã đối phó với những hiểm nguy mà chúng ta hiếm khi tưởng tượng nỗi, đã soạn ra một văn bản để bảo đảm các nguyên tắc luật pháp và quyền của con người, một văn bản đã được viết thêm bằng máu của nhiều thế hệ. Những lý tưởng đó vẫn còn thắp sáng thế giới, và chúng ta sẽ không từ bỏ các lý tưởng đó chỉ vì các lợi ích có tính cách nhất thời. Và đối với nhân dân và chính phủ khác đang theo dõi buổi lễ nhậm chức hôm nay, từ các thủ đô uy nghi đến cả một thôn làng nhỏ bé, nơi cha tôi đã sinh ra: xin hãy biết rằng, nước Mỹ là một người bạn của mọi quốc gia, của mọi đàn ông, đàn bà, và em bé đang tìm kiếm một tương lai hòa bình và tử tế, và rằng chúng ta sẳn sàng để lãnh đạo một lần nữa.

Hãy nhắc lại rằng những thế hệ trước đây đã đánh bại chủ nghĩa Phát-xít và chủ nghĩa Cộng Sản không chỉ bằng hỏa tiển hay xe tăng, nhưng bằng sự liên minh kiên quyết và niềm tin bền bĩ. Họ hiểu rõ rằng chỉ bằng sức mạnh thôi sẽ không bảo vệ được chúng ta, mà cũng không ai ban cho chúng ta cái quyền làm những điều chúng ta muốn. Thay vì, họ biết rằng khả năng chúng ta được phát huy xuyên qua sự xử dụng sức mạnh một cách thận trọng, nền an ninh của chúng ta bắt nguồn từ các mục đích có chính nghĩa, sức mạnh của gương sáng, phẩm chất của nhún nhường và kiềm chế.

Chúng ta là những người bảo vệ truyền thống tốt đẹp này. Được hưởng dẫn bởi các nguyên tắc này một lần nữa, chúng ta đáp ứng những đe dọa mới đòi hỏi ngay cả những nỗ lức lớn hơn, ngay cả sự hợp tác và hiểu biết rộng rãi hơn giữa các quốc gia. Chúng ta sẽ bắt đầu để chuyển giao một cách trách nhiệm Iraq lại cho nhân dân của quốc gia này và tìm cách tiến đến một nền hòa bình rất khó khăn tại Afghanistan. Với bạn cũ và những kẻ thù cũ, chúng tôi sẽ làm việc không mệt mỏi để làm giảm mức đe dọa của vũ khí nguyên tử, và xoay ngược đi mối ám ảnh của hành tinh mỗi ngày một ấm thêm. Chúng tôi sẽ không xin lỗi ai cho lối sống của chúng tôi, và cũng không do dự để bảo vệ lối sống đó, và đối với những kẻ theo đuổi mục đích của họ bằng gây ra khủng bố và tàn sát người dân vô tội, chúng tôi nói thẳng với các ngươi biết rằng tinh thần của chúng tôi mạnh hơn và không thể nào bị tan vở, các ngươi không sẽ tồn tại lâu hơn chúng tôi được, và chúng tôi sẽ đánh bại các ngươi.

Vì chúng ta biết rằng gia tài của chúng ta được đan kết từ nhiều mảnh nhỏ là một sức mạnh chứ không phải là thế yếu. Chúng ta là quốc gia của những người theo đạo Thiên Chúa và đạo Hồi, đạo Do Thái và Ấn Giáo, và cả những người không có đức tin tôn giáo. Quốc gia chúng ta được định hình bằng mọi ngôn ngữ và văn hóa, rút tỉa các bài học từ tận cùng các ngã đường của trái đất này, và bởi vì chúng ta đã từng nếm mùi vị đắng cay của nội chiến và phân biệt đối xử theo màu da, và xuất hiện từ chương đen tối đó để trở nên mạnh hơn và đoàn kết hơn, chúng ta không thể không tin rằng những thù ghét cũ một ngày rồi sẽ qua đi, rằng ranh giới giừa các bộ lạc sẽ được xóa bỏ, rằng khi thế giới ngày càng nhỏ hơn, đặc tính con người chung của tất cả chúng ta sẽ thể hiện, và rằng nước Mỹ sẽ đóng vai trò hướng dẫn nhân loại vào kỷ nguyên mới của hòa bình.

Đối với thế giới Hồi Giáo, chúng tôi tìm kiếm một con đường mới về phía trước, đặt cơ sở trên những lợi ích và sự kính trọng hổ tương. Đối với các nhà lãnh đạo chung quanh thế giới, những người đang gieo mầm xung đột, hay đổ thừa các căn bịnh xã hội của họ vào phía Tây Phương, hãy biết rằng nhân dân của quý vị sẽ phán xét quý vị dựa vào những gì mà quý vị xây dựng được chứ không phải những gì quý vị đã tàn phá. Đối với những kẻ đang bám vào quyền lực bằng tham nhũng, bằng lừa dối và bằng bịt miệng những người chống đối, hãy biết rằng quý vị đang đứng bên phía sai của lịch sử, nhưng chúng tôi sẽ đưa tay nếu quý vị biết nới lỏng nắm tay của mình.

Đối với nhân dân các quốc gia nghèo khó, chúng tôi cam kết cùng làm việc với quý vị để giúp cho nông trại của quý vị được phát đạt và để dòng nước trong được chảy, để nuôi dưỡng những thân thể thiếu ăn và trí óc đang đói khát. Và đối với các quốc gia giống như chúng tôi, đang thụ hưởng tương đối dư thừa, chúng ta hãy cùng nói rằng, chúng ta không còn có thể làm ngơ trước những chịu đựng phía bên ngoài biên giới chúng ta, và cũng không thể tiêu thụ tài nguyên thế giới mà không quan tâm đến hiệu quả. Vì thế giới đã đổi thay, chúng ta phải thay đổi cùng với thế giới.

Khi chúng ta nhận xét con đường đang mở ra trước chúng ta, chúng ta khiêm cung nghĩ đến với lòng biết ơn dành những người Mỹ can đảm, trong giờ này, đang tuần tra trong sa mạc ngút ngàn hay trong các dải núi xa xôi cách trở. Họ có nhiều điều để kể cho chúng ta nghe, như những anh hùng đã hy sinh, đang yên nghĩ trong nghĩa trang quốc gia Arlington vẫn đang thì thầm qua nhiều thời đại. Chúng ta vinh danh họ không phải chỉ vì họ là những người bảo vệ cho tự do của chúng ta mà còn là hiện thân của tinh thần phục vụ, một ước vọng đi tìm ý nghĩa trong những công việc cao cả hơn chính họ. Và tại lúc này, một thời điểm đang xác định một thế hệ, một cách chính xác tinh thần phục vụ này phải hiện hữu trong tất cả chúng ta.

Nhiều như những gì chính phủ có thể làm và phải làm, tối hậu là lòng trung thành và sự quyết tâm của nhân dân Hoa Kỳ mà quốc gia này đang dựa vào. Đó chính là lòng nhân từ để tiếp nhận một người xa lạ khi con đê bị vở, lòng vị tha của những công nhân thà bị cắt bớt giờ làm hơn là nhìn thấy một người bạn bị mất việc đã soi sáng cho chúng ta xuyên qua những giờ đen tối nhất. Đó là lòng can đảm của người lính cứu hỏa đã khai thông một cầu thang mịt mù khói, nhưng cũng ước mơ của cha mẹ dưỡng nuôi một đứa con, cuối cùng đã quyết định số phận của chúng ta.

Những thay đổi của chúng ta có thể mới. Những phương tiện chúng ta dùng để thay đổi có thể mới. Nhưng những giá trị giúp chúng ta thành công – làm việc cần mẫn, lương thiện, can đảm, công bằng, bao dung, tò mò, trung thành và yêu nước - Những đức tính đó không phải mới. Những đức tính đó là sự thật. Những đức tính đó là sức đẩy thầm lặng xuyên suốt dòng lịch sử của chúng ta. Những gì được yêu cầu là quay về với các giá trị sự thật đó. Những gì đang đòi hỏi ở chúng ta hiện nay là một kỷ nguyên mới của tinh thần trách nhiệm, một sự công nhận, về phần của mỗi người Mỹ, rằng chúng ta có trách nhiệm đối với chúng ta, quốc gia chúng ta, và thế giới, các trách nhiệm đó chúng ta không chấp nhận một cách miễn cưởng mà vui mừng đón nhận, vững chắc trong sự hiểu biết rằng không có gì làm thỏa mản về tinh thần, xác định đặc tính của chúng ta hơn là dâng hiến khả năng của tất cả chúng ta cho một nhiệm vụ khó khăn.

Đây là cái giá và lời hứa của một quyền công dân.

Đây là cội nguồn của lòng tin bằng sự hiểu biết rằng Thượng Đế trông cậy vào chúng ta để định hình một số phận đầy bất ổn.

Đây cũng là ý nghĩa của tự do và tín điều của chúng ta, lý do mà tất cả đàn ông, phụ nữ, trẻ em của mọi màu da, mọi niềm tin có thể cùng nhau chào mừng tại quảng đời uy nghi này, và lý do tại sao một người đàn ông có cha cách đây 60 năm không được phép ngồi ăn trong một nhà hàng địa phương bây giờ có thể đứng trước quý vị để đọc lời tuyên thệ thiêng liêng nhất.

Vì vậy, hãy đánh dấu ngày hôm nay bằng hồi tưởng, về chúng ta là ai và bao xa chúng ta đã đi được. Vào năm nước Mỹ mới ra đời, trong những tháng lạnh nhất, một nhóm nhỏ những người yêu nước tụ họp chung quanh đốm lửa đang lụi tàn bên bờ một dòng sông đông lạnh. Thủ đô bị bỏ trống. Kẻ thù đang tiến tới. Tuyết trắng còn hoen màu máu. Tại một thời điểm khi thành quả của cuộc cách mạng vô cùng mong manh, người cha của nước Mỹ đã ra lịnh đọc cho cả nước nghe những dòng chữ sau đây:”Hãy kể cho thế giới tương lai …rằng trong thăm thẳm của mùa đông, khi chẳng có gì ngoài hy vọng và đức tính có thể sống sót …rằng thành phố và đất nước, được báo động có một nguy hiểm chung, đã tiến lên và đương đầu.”

Hỡi nước Mỹ. Đối diện với nguy hiểm chung của chúng ta trong mùa đông khó khăn này, hãy nhớ những lời vượt thời gian này. Với hy vọng và đức tính, hãy cùng nhau lần nữa băng qua dòng nước giá băng và chịu đựng những bão giông có thể đến. Hãy để các thế hệ con cháu chúng ta kể lại rằng khi chúng ta chạm phải thử thách, chúng ta từ chối để dừng cuộc viễn hành, rằng chúng ta đã không quay lui hay chùn bước, và với đôi mắt nhìn về phía chân trời và ơn phước Thượng Đế ban cho, chúng đã mang món quà vĩ đại của tự do tiếp tục đi về phía trước và chuyển giao một cách an toàn cho các thế hệ tương lai.

Cám ơn quý vị. Cầu xin Chúa ban phước cho quý vị. Và cầu nguyện Chúa ban phước cho Liên Bang Hoa Kỳ.

(Trần Trung Đạo dịch)