Translate

Sunday, October 19, 2008

Tự tình

Gần 30 năm
Không và thời gian chừng hoàn toàn biến đổi
Nhưng ký ức xa xưa vẫn nguyên vẹn hình hài
Thắng quá khứ và thắng cả tương lai
Sẽ mãi mãi cùng ta đến tận cùng hơi thở
Ký ức đó sẽ muôn đời nhắc nhở
Còn là người phải nhớ đến non sông
Nhớ tiền đồ gấm vóc của dân tộc cha ông
Đã trải mấy nghìn năm dầy máu xương xây đắp
Máu 18 đời Vua Hùng từ ảỉ Nam Quan tràn ngập
Xương Đinh Lê Lý Trần chất chồng đến tận mũi Cà Mau
Công đức tiền nhân vòi vọi trời cao
To lớn quá làm sao mà quên được
To lớn quá khiến lòng ta thổn thức
Những lúc vị thân mình quên trách nhiệm con dân
Những lúc vì giá áo túi cơm tách bổn phận xa dần
Những lúc nhìn tuổi đời xa bay ôm đầu rưng rức khóc

Ôi ba mươi năm nghìn lẻ đêm trằn trọc
Nhớ quê hương xa lăng lắc luôn mơ ước một ngày về
Nhớ bạn bè, trường phố cũ của một thuở đam mê
Và nhớ quá lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ thân yêu mang hồn thiêng đất nước
Ký uúc đó đã theo ta trên vạn nẻo đường lưu vong xuôi ngược
Ngày quên thôi nhưng đêm tối trùng phùng
Lặng lẽ nhìn ta với đôi mắt buồn bã mông lung
Không trách móc, chẳng giận hờn, chỉ âm thầm nhỏ lệ

Ta đã sống trăm ngàn ngày như thế
Xao xuyến nhìn lửa lòng mình như tàn lụn giữa đêm đông
Tiếng hét năm xưa còn lồng lộng thinh không
Và bài hát "Cờ Bay" vẫn nồng nàn trong huyết quản


Vẫn tự nhủ lòng không bao giờ chán nản
Phải tạo niềm tin và phải giữ lửa đấu tranh
Phải tiếp tục đi như ngày xưa Cha Anh tái chiếm Cổ Thành
Và phải sống như ngàn đời con dân nước Việt
Dẫu phải chết xin một lần được chết
Cho Tự Do, cho Nhân Quyền, Dân Chủ của Việt Nam
Lúc xuôi tay được hạnh phúc phủ dưới lá Cờ Vàng
Hồn ta sẽ thênh thang trở về với non sông bên bờ biển Thái

Gần 30 năm
Một lần nhìn lại
Gởi gấm lời này như trăn trối cho con
Quê hương non nước vuông tròn
Một giây đánh mất héo hon ngàn đời!

Từ Đà Thành
(10/04/08)


Hoàng ơi!
Đọc xong bài thơ của mi, tao không cầm được nước mắt. Biết bao giờ quê hương được thanh bình?...?...!...!...



No comments: