Mấy hôm nay, dư
luận khắp nơi ở trong nước cũng như ở hải ngoại đã “nóng” lên với
tin ba người đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam đã từ bỏ đảng này và
trở về với cộng đồng dân tộc mà đại đa số người dân Việt Nam hiện
nay chẳng phải là đảng viên của đảng Cộng Sản. Đó là các ông Lê
Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng và Nguyễn Đắc Diên. Việc ba ông đảng viên phát
biểu tuyên bố từ bỏ đảng Cộng Sản Việt Nam cho ta thấy một điều là
đảng này đã là một đảng không phải là một chính đảng mà chỉ là một đảng phục
vụ cho một nhóm người chứ không phải là đảng đại diện cho toàn dân
Việt Nam đang sống ở trong nước.
Dân số toàn thể
đất nước Việt Nam hiên nay là vào khoảng trên 90 triệu người, nhưng số
đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam ước tính chỉ vào khoảng 3 triệu.
Tính theo tỉ lệ, con số này quá nhỏ so với dân số của nước Việt
Nam. Trong con số ba triệu đảng viên này, số lượng những người đảng
viên có lương tri, có tinh thần dân tộc cũng không phải là con số nhỏ.
Những người này vào đảng Cộng Sản không phải là vì họ yêu thích gì
cái đảng bán nước hại dân này mà là vì công việc và nếu họ không
là đảng viên đảng Cộng Sản thì họ sẽ không thể nào tiếp tục công
việc của họ đang làm. Điều này mang ý nghĩa nếu những người này
không vào đảng thì họ sẽ không thể nào tiếp tục giữ chức vụ của
họ. Lấy một ví dụ cho nó dễ hiểu. Một người đang làm hiệu trưởng
của một trường học nào đó trên đất nước Việt Nam phải là một đảng
viên đảng Cộng Sản. Người này vào đảng không phải là yêu đảng mà
chỉ là vì nếu không vào đảng thì không thể làm hiệu trưởng, thế
thôi! Tính ra số lượng những người “bám vào đảng” và chết sống vì
đảng là một con số không lấy gì làm lớn cho lắm nhưng lại nắm giữ
vận mệnh đất nước. Những người này cố bám vào đảng để bảo vệ
quyền lợi của họ. Họ rất sợ đa nguyên đa đảng vì nếu đa nguyên đa
đảng thì họ sẽ bị trắng tay vì đa số người dân Việt chẳng còn mấy
ai tin vào cái đảng bán nước hại dân này.
Con số đảng viên
ít ỏi này lại dùng tiền bạc để chiêu dụng một số tên xã hội đen,
côn đồ, du đãng trở thành công an để trấn áp người dân. Chúng không
mặc sắc phục công an mà chỉ mặc thường phục. Nếu người dân có vì
sự áp bức bất công nào đó mà đi biểu tình, khiếu kiện hoặc là
những người dân biểu tình chống Trung Cộng xâm lược hoặc là những
nhà dân chủ đấu tranh cho dân chủ tự do là bọn côn an côn đồ này xuất
hiện và trấn áp một cách dã man, Chúng là những tên tay sai của đám
đảng viên được sử dụng làm công cụ đàn áp những người dân đen thấp cổ bé miệng.
Trở lại vấn đề,
việc ba người đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam công khai từ bỏ đảng
là một sự khởi đầu. Cần phải cám ơn ba vị đã có hành động can đảm
khi không sợ lũ cường quyền đã dám từ bỏ và xa lìa một cái đảng mà
bây giờ đã trở nên một đám mục ruỗng và là một bầy bán nước hại
dân. Sự can đảm của các vị sẽ giúp cho nhiều người khác nữa tiếp
bước các vị. Khi cái đảng chết tiệt này chỉ còn một nhúm nhỏ
người thì không có gì khó khăn để cơn hồng thủy cách mạng nổ lên
cuốn trôi loài tà ma và chôn vùi chúng vào đáy sâu thẳm của đại
dương.
Phi Vũ
Ngày 10 tháng 12
năm 2013.
No comments:
Post a Comment