Hôm nay chủ nhật, Cali đột nhiên nắng nóng trở lại dẫu đang giữa mùa thu. Hình như là nắng hạ còn vương vấn, còn nhớ thương đất và người Cali nên trở lại thăm? Sáng ngủ dậy, tập thể dục, tắm rửa , uống cà phê, ăn uống xong là tôi lái xe ra biển Huntington Beach. Mới có 10 giờ sáng mà biển đã đông nghịt người là người. Người dân Mỹ rất là mê và yêu thích biển. Còn gì tuyệt vời hơn là đang giữa mùa thu, đáng lý ra trời phải lành lạnh nhưng lại trở chứng nắng nóng nên người ta lại ùn ùn kéo nhau ra biển để hưởng nắng hạ giữa trời thu.
Biển hôm nay xanh
tuyệt đẹp. Sóng cũng chỉ vỗ nhẹ vào bờ chứ không có những cơn sóng
to như giữa mùa hè. Đứng giữa cảnh trời nước bao la, hít thở luổng
không khí có mùi thơm thơm của biển, hít thở luồng không khí tanh tanh
của muối, tôi tận hưởng và để buồng phổi của tôi tha hồ tiếp nhận
những ion Cl và ion Na của không khí biển đi thẳng vào buồng phổi của
mình. Nếu bạn yêu thích biển, yêu thích không khí của biển, thì
những luồng không khí biển có chứa ion Na và ion Cl rất là tốt vì
chúng có tác dụng làm cho buồng phổi của bạn trở nên sạch hơn vì tác
dụng sát trùng của những ion này.
Đứng giữa cảnh
trời nước bao la, tôi lại nghĩ miên man... Biển hiện tại đang hiền
hòa, thơ mộng, thế nhưng khi biển nỗi cơn cuồng nộ, những đợt sóng
phũ phàng lại là những gì ghê gớm nhất mà con người phải gánh
chịu. Nếu những ai đã từng vượt biên đào thoát khỏi Việt Nam bằng
đường biển thì những ký ức hãi hùng của đại dương ắt sẽ không thể
nào quên. Không thể nào quên cả triệu người Việt bỏ mình giữa lòng
đại dương sâu thẳm khi trốn chạy một chế độ bạo tàn vì bão tố, vì
hải tặc, vì những tàn ác của một lũ thú đội lốt người...
Đứng giữa cảnh
trời nước bao la, lòng tôi lại nghĩ đến biển Đông của quê mình. Tôi lại
nghĩ đến 74 người lính hải quân Việt Nam Cộng Hòa phải bỏ mình
trước họng súng của giặc thù Trung Cộng khi chúng có manh tâm ăn cướp
quần đảo Hoàng Sa năm 1974. Tôi lại nghĩ đến 64 người lính hải quân
Quân Đội Nhân Dân Việt Nam phải hy sinh trước bè lũ Trung Cộng tại Gạc Ma năm 1988. Từ đáy đại dương sâu
thẳm của biển Đông, những người con yêu đã hy sinh vì Tổ Quốc giờ
đang tay trong tay ngậm ngùi nhìn một phần máu thịt của Tổ Quốc Việt
Nam đang nằm trong tay giặc. Họ đã không còn là những kẻ đối đầu
giữa hai chiến tuyến mà đã trở nên thân thiện hơn khi hy sinh vì Tổ
Quốc. Còn gì cao đẹp hơn khi ta trả nợ núi sông chỉ vì Tổ Quốc thân
yêu, không hẹp hòi vì những chủ nghĩa ngoại lai.
Biển! Biển muôn
đời là những nỗi nhớ thương. Từ biển cả nơi xứ người lại nhớ về
biển quê hương, nhớ mà lòng quặn thắt. Thương lắm lắm biển quê hương
thân yêu!
Phi Vũ
Ngày 30 tháng 9
năm 2013.
No comments:
Post a Comment