Có một bạn trẻ
của tôi trong Facebook, Ion Sp đã có một comment trong bài viết của tôi
“Cơn thịnh nộ của thiên nhiên từ bàn tay con người” mà tôi cảm thấy
rất là thích comment này: “Không có bão nào bằng siêu bão Cộng Sản tháng 4 năm 1975”. Một câu dường như đơn
giản nhưng lại chứa đựng cả sức mạnh nghìn cân, đã đè nặng lên
người dân Việt Nam trong ngót nghét cũng đã hơn 70 năm rồi. Câu ấy làm
cho người Việt Nam của chúng ta liên tưởng đến những thảm nạn mà
Cộng Sản Việt Nam đã gieo rắc trên quê hương Việt Nam trong suốt một
quãng thời gian cũng đã quá dài: miền Bắc Việt Nam từ năm 1954 đến
nay và miền Nam Việt Nam từ năm 1975 đến nay.
Một cơn bão dẫu
cho có tàn phá khủng khiếp lắm như cơn bão Haiyan tàn phá Philippine
vừa qua cũng chỉ giới hạn trong một phạm vi nào đó và chắc chắn
rồi trong một thời gian ngắn với sự trợ giúp của quốc tế, những
khó khăn hiện tại sẽ qua đi và đất nước cũng như người dân Philippine
cũng sẽ trở lại bình thường như xưa. Thế nhưng ở trên đất nước Việt
Nam của chúng ta, cơn “siêu bão Cộng Sản” đã tàn phá đất nước Việt
Nam trong một khoảng thời gian quá dài với số lượng những nạn nhân
Cộng Sản bị chết của cả hai miền Nam Bắc trong cuộc chiến tranh bẩn
thỉu mà Cộng Sản Việt Nam đã phát động lên đến mấy triệu người,
một con số thật sự làm cho những người có lương tri cảm thấy kinh
hoàng. Cũng trong thời gian đó, Cộng Sản Việt Nam phát động cuộc cải
cách ruộng đất ở miền Bắc làm cho mấy trăm nghìn người mà chúng
gán cho là địa chủ phải bị chết dưới bàn tay ma quỷ của chúng một
cách tức tưởi. Chưa hết đâu, năm 1957, cơn siêu bão Cộng Sản này cũng
đã làm cho những văn nhân nghệ sĩ trí thức ở miền Bắc phải một phen
kinh hoàng. Biết bao nhiêu án tù một cách oan ức, bất công giáng vào
những người cầm bút làm cho những người này phải thân bại danh liệt,
kể cả những người đã từng xả thân vì chúng để đem đến sự thắng
lợi của chúng trên một nửa miền đất nước.
Sau tháng 4 năm
1975, khi Cộng Sản Việt Nam đã hoàn thành việc nhuộm đỏ hoàn toàn
miền Nam đúng theo ước nguyện của tên cán bộ quốc tế Cộng Sản Hồ
Chí Minh, thì đây là thời điểm mà người dân miền Nam “nếm đòn” của
cơn “siêu bão Cộng Sản”. Những sĩ quan, công nhân viên chức của Việt
Nam Cộng Hòa được chúng ra lệnh đem theo lương thực đủ 10 ngày để
“tập huấn”, sau đó sẽ trở về lại với gia đình. Đây chỉ là những
lời lừa dối: đa số công nhân viên chức , sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đã
vào trại tù của chúng “mút mùa lệ thủy”. Ở tù ở đâu chứ ở tù
với Cộng Sản thì khỏi phải nói. Chúng cho ăn đói nhưng bắt làm trối
chết. Biết bao nhiêu sĩ quan và viên chức Việt Nam Cộng Hòa phải bỏ
mạng trong trại tù của chúng ở miền Nam và miền Bắc. Có một số
người chịu đựng không nổi bỏ trốn, khi chúng bắt lại được thì chúng
đã giam cầm gông cùm hành hạ hoặc đem xử bắn. Có nhiều người chịu
đựng với chúng không nổi chống lại chúng thì chúng cũng đem xử bắn.
Còn những người
thân nhân gia đình sĩ quan viên chức Việt Nam Cộng Hòa còn lại cũng
chịu những số phận nghiệt ngã. Chúng ép buộc và lùa tất cả vào
những khu Kinh Tế Mới nơi rừng sâu núi thẳm, chim kêu vượn hú như là
một hình thức lưu đày. Những khu Kinh Tế Mới này cũng bị thất bại
vì người ta chịu không nổi cũng lần lần trốn chạy trở về thành
phố.
Đến thời điểm
hiện tại thì là thời điểm căng thẳng nhất của xã hội Việt Nam.
Những thành phần chóp bu Cộng Sản bây giờ đã là những tên tư bản đỏ
giàu sụ. Gia sản của chúng vàng có thể tính bằng tấn, tiền thì
hàng cả mấy tỉ dollars. Chúng xây những căn biệt thự cho gia đình của
chúng sinh sống thì nguy nga tráng lệ mà ngay cả những người đứng
đầu của các nước tư bản phương Tây giàu có cũng không thể có được
như chúng. Đến bây giờ hố sâu ngăn cách giàu nghèo ở xã hội Việt Nam
là một cái hố vừa dài, vừa rộng và vừa sâu. Những dân oan bị chúng
dùng điều luật của chúng tự “đẻ” ra: “Đất đai là thuộc sở hữu toàn
dân và do nhà nước quản lý” để ăn cướp đất đai tài sản mồ hôi nước
mắt mà họ đã bao đời tạo dựng nên. Tiếng than oán của người dân
thấp cổ bé miệng đã dâng ngập cả đất trời.
Thấy chưa, cơn
“siêu bão Cộng Sản” hoành hành triền miên tàn phá đất nước và dân
tộc Việt Nam đã hơn 70 năm rồi và sẽ còn kéo dài mãi thêm nữa. Thật
là đau thương cho đất nước và người dân Việt Nam!
Phi Vũ
Ngày 17 tháng 11
năm 2013.
No comments:
Post a Comment