Hôm nay là ngày
cuối năm ở xứ người. Ở Việt Nam hiện tại, trong thời điểm này, nhà
nhà, người người cùng nhau chờ đợi để đón Giao Thừa, trong thời khắc
giao thoa giữa năm cũ và năm mới, thời khắc mà theo phong tục cổ
truyền của dân tộc Việt Nam chúng ta là thời khắc huyền diệu nhất,
thời khắc đưa tiễn năm cũ và hân hoan chào đón năm mới với nhiều ước
vọng, nhiều niềm tin rằng năm mới sẽ có nhiều điều tốt đẹp hơn.
Chiếc mâm hoa quả để đón Giao Thừa cũng là niềm ước mong những gì
tốt đẹp nhất sẽ đến cho gia đình trong năm mới. Ở tiểu bang
California, nơi chúng tôi đang sinh sống thì cũng phải chờ thêm gần 16
tiếng đồng hồ nữa mới là Giao Thừa.
Nhìn trở lại
một năm đã qua, điều mà ai ai cũng cảm thấy xúc động là cái chết
của anh Đặng Ngọc Viết đã tự bắn vào mình sau khi đã bắn vào những
tên tham quan khi chúng dồn anh vào bước đường cùng. Khi chúng ta đọc lại
tác phẩm “Bước đường cùng” của nhà văn Nguyễn Công Hoan hoặc tác
phẩm “Tắt đèn” của cụ Ngô Tất Tố, chúng ta cảm thấy dường như xã
hội bây giờ, xã hội Việt Nam dưới “triều đại Cộng Sản” có vẻ như
là “tồi tệ” hơn xã hội Việt Nam dưới thời nửa phong kiến, nửa thuộc
địa. Những tay cường hào ác bá trong thời thực dân Pháp cai trị trên
đất nước Việt Nam dẫu cho có tàn ác, nhưng mức độ tàn ác vẫn không
bằng những tên cường hào ác bá mới trong thời đại Cộng Sản Việt Nam
cai trị. Những tên cường hào ác bá đỏ này vừa gian ác mà còn có
nhiều thủ thuật ăn cướp của người dân quê tinh vi hơn, đốn mạt hơn mà
còn được sự hỗ trợ bởi những tên công an côn đồ để làm cho người dân
quê thấp cổ bé miệng trở nên trắng tay và trở thành nghèo mạt rệp.
Những người dân oan ở các công viên Mai Xuân Thưởng, Lý Tự Trọng ở Hà
Nội hoặc những dân oan ở tại Sài Gòn và các thành phố lớn đã bao năm
rồi đi khiếu kiện, nhưng “cánh cửa công đường” của các “quan Cộng Sản
Việt Nam” vẫn im ỉm đóng. Có nhiều người đã đi khiếu kiện cũng đã
mấy chục năm rồi. Thật là xót xa cay đắng cho đồng bào Việt Nam ở
thôn quê. Cho nên cái “thiên đường Cộng Sản” mà nhà văn Dương Thu Hương,
một người trưởng thảnh từ trong chế độ Cộng Sản, hy sinh cả tuổi
thanh xuân của mình cho lý tưởng Cộng Sản ấy, cuối cùng cũng ngậm
ngùi mà than rằng cái thiên đường ấy chỉ là “thiên đường mù” như một
tác phẩm của bà.
Thế nhưng, bên
cạnh điều không mấy vui này thì cũng đã có những tia sáng hy vọng
cho tương lai của Việt Nam. Lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam dưới
triều đại Cộng Sản, một “phong trào xã hội dân sự” đã được hình
thành từ những công dân Việt Nam ở trong nưức, những người đã được
học tập và được rèn luyện từ những mái trường Cộng Sản ở trong
nước đã sớm nhận ra những tàn ác bất công của giai cấp thống trị,
đã bóp nghẹt và kềm chế tới mức tối đa quyền làm người tối thiểu
nhất của người dân Việt. Phong trào xã hội dân sự tuy vừa mới manh
nha và mới hình thành, chúng ta cũng có thể kỳ vọng nhiều vào tương
lai xán lạn của đất nước và của dân tộc Việt Nam. Con đường đi đến
tự do và dân chủ, đi đến điểm người dân Việt phải được hưởng đầy đủ
quyền làm người sẽ là con đường trải qua lắm gập ghềnh, lắm chông
gai nhưng là con đường tất yếu mà đất nước và dân tộc Việt Nam phải
đạt đến.
Ngày cuối năm,
từ nơi xa quê hương Việt Nam bao nghìn dặm lòng vẫn cứ mãi vấn vương.
Chỉ cầu mong năm tới là năm ngựa, năm “mã đáo thành công”, năm mà
người dân Việt Nam có thể ngẩng cao đầu, năm mà chúng ta có thể từng bước lấy lại
quần đảo Hoàng Sa và một phần quần đảo Trường Sa mà đã mất vào tay
giặc thù Tàu Cộng. Năm Giáp Ngọ là năm mà “Ngựa Phù Đổng” tung vó
để đem đến những gì tốt đẹp nhất cho đất nước và cho dân tộc Việt
Nam.
Một chút ngậm
ngùi và hy vọng ở ngày cuối năm...
Phi Vũ
Ngày 30 tháng 1
năm 2014.
No comments:
Post a Comment