Tôi sinh ra và lớn lên tại thành phố Đà Nẵng, một
thành phố ở miền Trung đứng hàng thứ nhì thời Việt Nam Cộng Hòa
chỉ sau thủ đô Sài Gòn. Hàng năm, vào khoảng tháng 9, tháng 10 và
tháng 11 dương lịch là những cơn bão lớn ở biển Đông thường đổ bộ
vào dãi đất miền Trung mang theo những trận mưa to và gió lớn. Mỗi
lần có cơn bão đi qua là thành phố Đà Nẵng cây đổ ngổn ngang, có
lúc trụ điện bị ngã gây nên tình trạng cúp điện trong vài ba ngày.
Hồi ấy, nhà cửa ở Đà Nẵng ngoại trừ ở những con phố lớn là nhà
đúc cho nên an toàn, còn đa số nhà cửa cho dù được xây bằng xi
măng nhưng mái lợp ở trên là mái tôn cho nên đến mùa mưa bão mái bị
gió cuốn bay đi vẫn là chuyện thường hay xảy ra.
Mùa này cũng là mùa bị lụt lội, nhưng ở vùng
quê thuộc tỉnh Quảng Nam, còn Đà Nẵng là vùng đất cao cho nên hầu như
chưa bao giờ bị nạn lụt. Tôi còn nhớ vào năm Thìn 1964, tỉnh Quảng
Nam bị lụt nặng nề. Con sông Hàn Đà Nẵng nước chảy đục ngầu cuốn
theo nhà cửa, xác trâu bò heo gà theo dòng nước. Hàng ngày, những
chiếc máy bay trực thăng của Mỹ chở những nạn nhân bị lụt ở thôn
quê vào thành phố Đà Nẵng. Học sinh ở Đà Nẵng đều phải nghỉ học
để lấy phòng học cho đồng bào nạn nhân bão lụt tạm trú. Lụt năm
Thìn là trận lụt lớn nhất trong đời tôi mà tôi được chứng kiến.