Có một bạn trẻ của tôi trong Facebook đã có một comment trong bài viết của tôi
“Cơn thịnh nộ của thiên nhiên từ bàn tay con người” mà tôi cảm thấy
rất là thích comment này: “Không có bão nào bằng siêu bão Cộng Sản
tháng 4 năm 1975”. Một câu dường như đơn giản nhưng lại chứa đựng cả
sức mạnh nghìn cân, đã đè nặng lên người dân Việt Nam trong ngót
nghét cũng đã hơn 70 năm rồi. Câu ấy làm cho người Việt Nam của chúng
ta liên tưởng đến những thảm nạn mà Việt Cộng đã gieo rắc trên quê hương Việt
Nam trong suốt một quãng thời gian cũng đã quá dài: miền Bắc Việt
Nam từ năm 1954 đến nay và miền Nam Việt Nam từ năm 1975 đến nay.
Một cơn bão
dẫu cho có tàn phá khủng khiếp lắm như cơn bão Haiyan tàn phá
Philippine vừa qua cũng chỉ giới hạn trong một phạm vi nào đó và
chắc chắn rồi trong một thời gian ngắn với sự trợ giúp của quốc
tế, những khó khăn hiện tại sẽ qua đi và đất nước cũng như người dân
Philippine cũng sẽ trở lại bình thường như xưa. Thế nhưng ở trên đất
nước Việt Nam của chúng ta, cơn “siêu bão Cộng Sản” đã tàn phá đất
nước Việt Nam trong một khoảng thời gian quá dài với số lượng những
nạn nhân Cộng Sản bị chết của cả hai miền Nam Bắc trong cuộc chiến
tranh bẩn thỉu mà Việt Cộng đã phát động lên đến mấy triệu người,
một con số thật sự làm cho những người có lương tri cảm thấy kinh
hoàng. Cũng trong thời gian đó, Việt Cộng phát động cuộc
cải cách ruộng đất ở miền Bắc làm cho mấy trăm nghìn người mà
chúng gán cho là địa chủ phải bị chết dưới bàn tay ma quỷ của
chúng một cách tức tưởi. Chưa hết đâu, năm 1957, cơn siêu bão Cộng Sản
này cũng đã làm cho những văn nhân nghệ sĩ trí thức ở miền Bắc
phải một phen kinh hoàng. Biết bao nhiêu án tù một cách oan ức, bất
công giáng vào những người cầm bút làm cho những người này phải thân
bại danh liệt, kể cả những người đã từng xả thân vì chúng để đem
đến sự thắng lợi của chúng trên một nửa miền đất nước.