Theo Dân Làm Báo
Thiên Kim (bạn đọc Danlambao) - Tựa đề bài viết, tôi dùng chữ Mẹ mà không dùng chữ Mẹ tôi, vì chỉ một chữ Mẹ đã nói lên được một nhân vật đáng được kính yêu hết lòng trên toàn cầu này, nhất là bà Mẹ VN!
Mẹ tôi cũng như bao bà mẹ VN khác, thương gia đình, yêu chồng và yêu gia đình chồng và suốt đời tận tụy với đàn con dại.
l.
Ba mẹ tôi rời bỏ thành phố Hải Phòng năm 1954, trên tay còn ba đứa con thơ, đứa lớn chưa đầy năm tuổi, sau khi mẹ tôi đã về thăm ông bà ngoại tôi ở Thái Bình, một miền quê mà thời thơ ấu đã gắn bó với người thiếu nữ đảm đương ấy. Mẹ tôi âm thầm về thăm quê ngoại một lần cuối, để từ biệt song thân, nước mắt mẹ tôi đã phải âm thầm nuốt vào lòng để che dấu những đôi mắt láng giềng soi mói, mẹ tôi đã phải cố gắng tạo những nụ cười xã giao, và đã chứng kiến cái sân nhà của gia đình mình hàng ngày, hàng đêm với những lớp người lui tới rầm rập để tổ chức những buổi họp tổ và họp đảng.
Ban đêm những toán thanh niên nam nữ đông đảo đến để nhảy "son đố mì", để thi đua lập chiến công, kể cả chiến công dòm ngó theo rõi hàng xóm và theo dõi cả ông bà cha mẹ và họ hàng của họ!
Chưa hết, căn nhà năm gian của ông bà ngoại tôi cũng được thông báo vào dịp này là sẽ "được" sử dụng làm cơ quan của nhà nước và gia đình được ở lại nơi cái nhà bếp ở cuối sân!
Tôi có hai người cậu em Mẹ tôi, và tôi có một bà bác chị Mẹ tôi. Cái ngày Mẹ tôi về để giã biệt ông bà ngoại, cậu út tôi đang là một sinh viên. Cậu cũng có mặt trong đám thanh niên ở những buổi họp và những buổi nhẩy "son đố mì" đó, nhưng cậu tôi thường ngồi gẩy cây đàn guitar để góp phần.