Translate

Thursday, February 19, 2009

Valentine 2009 và Love in Action của "Bồ Tát" Thích Nhất Hạnh

Nguyễn Việt Nữ
(Trích web site "Ba cây trúc"

Trước hết chúng tôi xin giải thích xuất xứ những từ ngữ được sử dụng trên đây để tránh ngộ nhận:
“Valentine 2009” là lễ tình yêu năm 2009 mà thế giới đã chứng kiến một hiện tượng lịch sử của nền dân chủ Hoa Kỳ trong cuộc bầu cử ngày 4/11/2008: người Mỹ trắng lẫn đen, cả Mỹ vàng đã bầu một Tổng Thống Mỹ đen đầu tiên và lễ bàn giao “Đổi trắng thay đen” nầy đã diển ra rất hoành tráng tuyệt vời và êm thấm.
“Love In Action” (Yêu trong hành động) là tựa của quyển sách viết về sự thay đổi xã hội [bằng cách] bất bạo động, tác giả là Thích Nhất Hạnh xuất bản năm 1993. Linh mục Daniel Berrigan viết lời giới thiệu. (Writings on nonviolent social change by Thich Nhat Hanh. Foreword by Daniel Berrigan).
“Bồ Tát Thích Nhất Hạnh” là lời xưng tụng của Thầy Hằng Trường trong chương trình “Từ Bi Phụng Sự” trên truyền hình SBTN chiều thứ bảy này 10 tháng 01 năm 2009.
Chương trình giảng dạy hàng tuần của thầy Hằng Trường, dùng kỹ thuật khoa học để Phật tử thấu hiểu giáo lý Phật giáo, giúp con người sống hòa thuận, đem lại hạnh phúc, an lạc cho gia đình và xã hội có thể nói là rất “hấp dẫn”, nếu thầy đừng xưng tụng một cách quá đáng đến ông thầy tu mà –xin lỗi—đã có quá nhiều bằng chứng là phản bội dân tộc và Phật giáo.
Đề cập đến các vị tu hành là sẽ gây chia rẽ với nhau vì sẽ có người bênh kẽ chống. Nhưng buổi giảng ngày thứ bảy 7 tháng 2 năm 2009 mới đây Thầy Hằng Trường đã rất cởi mở, Thầy kể rằng có người nghe thầy giảng để mong bắt gặp lỗi của thầy là “tấn công” thầy liền. Nhưng Thầy cho như vậy là tốt, vì có người nhắc nhở cái sai mà nhiều khi mình không thấy. Nghe vậy nên chúng tôi mạnh dạn nhắc lại bài giảng tháng giêng của thầy mà không sợ thầy giận hay ai đó bão là gây chia rẽ.
Số là, đang giảng rất lưu loát loạt bài về “Độ người ở giữa”, bổng thầy kể rằng vừa qua Thầy có dịp đến tu viện Lộc Uyển ở Nam Cali thăm Bồ Tát Thích Nhất Hạnh. Ai chưa gặp thì nên đi để gặp Bồ Tát hiện còn sống. Rằng năm 2005 Bồ Tát về Việt Nam lập “Trai Đàn giải oan”, người tu cao thấy được cả trăm ngàn oan hồn… Vậy là Bồ Tát Nhất Hạnh độ được trăm ngàn oan hồn.. “người ở giữa”?
Có lẽ thầy Hằng Trường lo nghiên cứu kinh điển tôn giáo, không để ý rằng về mặt chính trị, “Bồ Tát” Nhất Hạnh của thầy đã làm một hành vi vô minh nhất thiên hạ. Ai lại trong khi Cộng Sản đang vây khổn Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do nhị vị hòa thượng Thích Huyền Quang và Quảng Độ, -- cùng nguồn gốc xuất thân của Sư Ông-- Hoa Kỳ đang làm áp lực để Cộng Sản phải cho tự do tôn giáo bằng CPC. Thì Sư ông lại đem hàng trăm tăng đoàn Làng Mai về, đi từ Bắc, Trung, Nam giảng đạo, lập trai đàn như thầy Hằng Trường khen, thì dù giải oan được hàng trăm ngàn oan hồn nhưng còn 80 triệu hồn người dân còn sống trong nước bị bóp nghẹt bởi Cộng sản mãi quốc cầu vinh thì thầy Hằng Trường nghĩ sao?
Đã vậy “Bồ Tát” Nhất Hạnh còn tỏ ra vô ân bạc nghĩa với Hoa Kỳ, đặc biệt là Tổng Thống George W. Bush, bởi trong khi phe đối lập cứ tìm cách kết tội, đòi truất phế; còn Thượng Nghị Sĩ John Kerry nhất định đã về Việt Nam hàng chục lần, quả quyết là dân chúng đi nhà thờ, đi chùa tự do; rồi Sư Ông Nhất Hạnh cũng chứng minh điều đó đúng bằng dẩn tăng đoàn Làng Mai cả trăm người về Việt Nam, chẳng những không hề bị đàn áp, mà còn được Cộng Sản đem chuông vàng khánh ngọc ra đón. Sư bà Chân Không còn phát biểu là Giáo Hội do Hòa Thượng Quảng Độ lãnh đạo là tranh đấu theo “cờ vàng” y như CS từng cáo buộc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất là tu mà làm chính trị. Làm sao Bush còn tiếp tục cho Việt Nam trong danh sách CPC được? Mà khi tháo “gông” cho Cộng Sản là Bush bị nhiều người chống Cộng giận dữ, trong khi Sư Ông giảng tại Nữu Ước những lời cáo buộc giả dối vụ máy bay Mỹ dội bom tàn phá 300,000 nóc gia ở thị xã Bến Tre nhân lúc Bush và dân Mỹ rất đau đớn vì vụ 9/11.
Vậy mà người Mỹ còn để Sư Ông vẫn yên ổn xây tu viện Lộc Uyển trên đất Hoa Kỳ, trong khi chính “Bồ Tát” có công lao với Việt Cộng đến thế mà chúng còn dụ cho Sư Ông “cắn câu”, đem tiền của về xây tu viện Bát Nhã tại Lâm Đồng, cho giảng đạo Tiếp Hiện một thời gian rồi kiếm cớ đuổi sư, cướp chùa của Sư Ông.!
Trong khi hòa thượng quyền Tăng Thống Thích Quảng Độ kêu gọi toàn dân đoàn kết giữ gìn Hoàng Sa Trường Sa và viết thư tố cáo tội bán nước của Mafia đỏ ra Liên Hiệp Quốc, dù Ngài đang sống trong bàn tay sinh sát của họ. Còn Sư Ông Thích Nhất Hạnh tự do ở hải ngoại làm gì? Lại tiếp tục gieo rắc thứ tình yêu “hòa bình” mà hơn ba mươi năm nay ai cũng biết, “hòa bình” dưới chế độ khủng bớ Cộng Sản còn giết người nhiều hơn chiến tranh.”
Đó là một trong số lý do gần nhất mà chúng tôi muốn nhắc là thầy Hằng Trường nếu tôn sùng Sư Ông Nhất Hạnh thì để riêng trong lòng, xin đừng xưng tụng quá lố làm nhẹ thế vô số Bồ Tát xứng danh khác. Bồ Tát gì lại đi nói sai sự thật? Bồ Tát sao vô ân bội nghĩa? Bồ Tát sao cứ tai ngơ mắt điếc trước nỗi khổ đau của cả trăm triệu người Việt, Miên, Lào để tiếp tục chống Mỹ cứu vài triệu tên của đảng Việt Cộng?
Phật tử vốn không chú ý đến chính trị, nên dù Sư Ông phản bội đất nước từ năm 1966 khi đi theo phong trào chống chiến tranh Việt Nam, nhưng khi Sư Ông từ Pháp sang Bắc và Nam Cali thuyết Pháp, buổi nào trước đây cũng đông nghẹt người, vé bán buổi giảng nào nghe báo cáo cũng có gần 4,000 người nghe.
Yêu lầm
Nhưng kể từ khi Sư Ông xuyên tạt sự thật vụ Bến Tre thì buổi chợ mang tên Thích Nhất Hạnh đã trở thành bán ế. Người Mỹ cũng ghét mà Việt Nam không ưa. Vì thế mà từ đó dù miền Bắc Cali có đại học Berkeley là nơi chống chiến tranh Việt Nam từng tổ chức cho Sư Ông hốt bạc trước đây cũng biết Sư hết ăn khách nên không còn tổ chức nữa. Việc thầy Hằng Trường phải mời mọc người ta tới Lộc Uyển gặp Sư Ông Nhất Hạnh là một bằng chứng “ế ẩm” rất hùng hồn.
Thưa rõ như vậy để chúng ta, dù thuộc quan điểm chính trị của đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ, hãy cùng nhau giúp tân Tổng Thống Barack Hussein Obama đừng bị “sa lầy”, coi Sư Ông Nhất Hạnh là đấng “Bồ Tát” như thầy Hằng Trường. Thầy Hằng Trường mà “yêu lầm” Bồ Tát thì không sao, chứ Tổng Thống Obama mà yêu lầm “Bồ Té” thì nguy cho cả nước Mỹ và thế giới.
Sở dĩ chúng tôi nêu việc nầy lên nhân dịp lễ Tình Yêu 2009 nầy là vì những mùa Valentine trước, chúng tôi đã có viết bài “Yêu Độn”.
Sư Ông Nhất Hạnh hay đề cập đến tình yêu, vì Phật giáo là đạo của của tình yêu, yêu nhân loại, yêu hòa bình, nhưng Sư Ông đã lạm dụng, đã yêu “độn” Cộng Sản vào lòng.
Cũng như Cộng Sản cho là họ có sức đội đá vá trời, Sư Ông Thích Nhất Hạnh ngoài tài “yêu độn”, còn tự coi là có thể làm tốt hơn đức Phật nữa!
Vốn có thói quen nói có sách mách có chứng, khi nói Sư Ông làm việc “con cóc muốn thành con bò” nầy, chúng tôi phải nhờ đến cụ Tâm Tràng Ngô Trọng Anh, vị Phật tử học giả từng nghiên cứu giáo lý Phật giáo làm nhân chứng, vì vốn hiểu biết của chúng tôi về Phật rất sơ đẳng và lại non hơn cụ về tuổi đời rất nhiều.
Cụ Tâm Tràng từng viết nhiều bài về Phật Giáo đăng trên các báo tại Hoa Kỳ, Canada, Úc Châu và phê bình sách báo của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, một điều mà kẻ hậu sinh nầy không làm nổi.
Thí dụ bài “Truyền Thống Dung Hóa của dân tộc Việt và Đạo Phật” của Tâm Tràng Ngô Trọng Anh đăng trên tập san Pháp Âm của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam trên Thế Giới tại Canada và Úc Châu xuân Tân Tỵ năm 2001, nhận định về quyển “Living Buddha, Living Christ”của Thích Nhất Hạnh về lời giáo huấn của Thiền Sư được một nữ văn sĩ chép lại trong bài “Pilgrimage to Plum Village”. Bài dài lắm, nhưng chúng tôi chỉ chép đoạn chót đủ chứng minh “chí phình lớn” của Sư Ông:
“It is very comfortable to know that the Buddha has not done every thing. He has done what he can do, and there are a lot of things left for us to do. We can do better than Buddha.”
Cụ Trọng Anh dịch: “Rất thoải mái mà biết rằng Phật chưa làm hết tất cả, Ngài chỉ làm những gì vừa sức Ngài, và còn biết bao công việc để lại cho chúng ta. Chúng ta có thể làm tốt hơn Phật..”. Về điểm nầy, Thiền sư và Tổng Thống Obama cũng có chí lớn như nhau.
Kế đó là bài “Phật Giáo Việt Nam trước những thử thách trọng đại của Thế kỷ 21” cũng được đăng trên các báo Phật giáo khắp thế giới năm Canh Thìn 2000.
Chúng tôi chỉ được đọc bài của tác giả Tâm Tràng Ngô Trọng Anh trên báo Chánh Đạo xuất bản tại San Jose, Bắc Cali. mà tình cờ tìm thấy khi dọn nhà để mừng xuân Kỷ Sửu 2009, đọc lại mà giựt mình vì sợ hai chí lớn gặp nhau dễ “mê” nhau.
Cụ Tâm Tràng viết: “Thầy Nhất Hạnh không chấp nhận Khổ đế nên thích hợp với tuổi trẻ, nhất là ở Châu Mỹ…..Thầy lại chịu thêm phép Thánh Xan (Euchristy) để được Đức Chúa Kitô thể nhập vào Thầy trọn vẹn gồm thịt, máu, linh hồn và thần linh: Thiền Sư dòng Tiếp Hiện, (flesh, blood, soul and divinity). Tác giả “Bụt, Chúa trong ta” (Living Buddha, Living Christ) nay trở về già, có nếp sống tâm linh của một mục sư ngoan đạo, với hoài bảo tạo một tôn giáo mới vừa thần hóa siêu nhiên vừa vật hóa nhân loại: dòng Tiếp Hiện..”
Cụ Tâm Tràng nói đúng, Sư Ông có lối giảng rất trẻ trung, thí dụ trong Làng Mai kỷ niệm 20 tuổi năm 2002 Sư Ông viết: “Tôi là ông thầy tu đầu tiên dám đi xe đạp và dám tổ chức thiền tọa trên bãi biển.” Sư Ông còn quên món Thiền Ôm nữa chứ. Còn có những đề tài thực tế như “Sư Chú có được nắm tay sư cô không?”
Làng Mai quảng cáo: “Hạnh có nghĩa là hành động. Thầy Thích Nhất Hạnh đã dạy một đạo Bụt dấn thân vừa làm thỏa mãn đầu óc thực dụng của người Hoa Kỳ… Đạo Bụt dấn thân nầy là khuôn mặt không thể nhầm lẫn và tính ăn khách của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh.
Thiền Sư còn có “Tính Ăn khách” như tài tử cinema vậy cơ. Mà thật vậy, trong tập san Làng Mai nầy, có liệt kê cả trên 40 cơ quan truyền thông thay phiên nhau phỏng vấn khi Thiền Sư khóc nói về sự “Ôm Giận” khi máy bay Mỹ dội bom tiêu hủy 300,000 ngôi nhà tại thị xã Bến Tre trong Tết Mậu Thân. Các cơ quan nầy truyền đi trên cả hàng chục triệu người nghe để tự chuyển hóa “thành người có khả năng đi gỡ mìn trong tim những kẻ khủng bố.”
Tập san có nhắc lại “năm 1960, ông thầy tu trẻ Thích Nhất Hạnh trên sân trường Đại học Columbia ở Nữu Ước đã bắt đầu những cuộc [biểu tình] diễn hành cho hòa bình rồi”. Điều nầy thật là tuy một già, một trẻ, nhưng Tổng Thống Obama cũng học cùng trường có thành tích chống chiến tranh Việt Nam, cùng “ăn khách” và ăn nói lưu loát như Sư Ông nên rất dễ…yêu nhau!
Xin phép trở lại khía cạnh “Con cóc muốn phình như bò” [sẽ bị bể bụng] của Sư Ông, là trong quyển Đường Xưa Mây Trắng, chính tác giả Thích Nhất Hạnh đã viết rằng ngay như Đức Phật không tự nhận mình là giáo chủ. Vì giáo chủ thì sẽ chê đạo người nầy là sai mà cho chỉ có mình là đúng, dễ gây bất hòa đưa đến chiến tranh.
Thế mà Sư Ông lại ngang nhiên sáng lập dòng tu Tiếp Hiện và hiển nhiên là Giáo Chủ, quả thật là đã làm Hơn Phật. Nhưng về Việt Nam truyền bá dòng tu do mình sáng lập, bất chấp bị Cộng Sản lợi dụng làm hại đạo pháp và dân tộc thì nhất định là không có trí huệ. Thiếu trí huệ thì nhất định không thể làm tốt hơn một Phật tử tu hành chân chính chứ đừng mong gì “làm tốt hơn Phật”(!!) Vì vậy mà khi biết Thiền Sư là “Quân Sư” của Tổng Thống Obama, chúng ta đừng để tân Tổng Thống trở thành “Con bò bị bể bụng”. Chẳng những bể bụng còn bể tim vì đã “Yêu độn”. Độn lối nói một đàng làm một nẽo của Cộng Sản.
Chứng minh rõ rệt trong quyển “Love In Action” mà cụ Tâm Tràng Ngô Trọng Anh “Điểm chỉ” lối “Yêu độn” đó của Thích Nhất Hạnh như sau:
“Thầy dạy chúng ta (Phật tử) không nên có mục tiêu chính trị đảng phái (we reject the engagement in partisan politic ở chương 15, nhưng ở chương 7, Thầy lại phản đối Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc giải phóng nước Kuwait trong vụ chiến tranh vùng Vịnh (Gulf War). Thầy bênh vực Saddam Hussein và quên cảnh huống bi đát của dân Kuwait cũng như trước đây đối với Cộng Sản xâm nhập miền Nam. Thầy quên tù cải tạo khi viết bài nầy vào năm 1993. Cụ Trọng Anh còn chép luôn tiếng Anh trong chương 7 của “Love In Action”: The war in Vietnam and the war in the Gulf were the same. Who did that bombing? Your President, your Congress, your Senate, your people, everyone. You were only the hand ordered to do it. Why keep the regret for yourself. Why keep the shame for yourself.
“Thầy quả quyết rằng Cộng Sản quốc tế không chiếm miền Nam sau khi quân đội Mỹ rút lui là một sai lầm giết người không những cho dân Việt mà cả dân Mên và Lào ( Ghi thêm của Việt Nữ: Dựa vào bài giảng của Nhất Hạnh và những tài liệu khác, Việt Nữ cũng viết bài “Thiền Sư Thích Nhất Hạnh đang tiếp tục giết người Việt” đăng trên tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong trước bầu cử Tổng Thống Mỹ 2008).
Ngày hôm nay nhân nghe Tổng Thống Barack Hussein Obama, ngoài việc khi tranh cử hứa rút quân khỏi Iraq trong vòng 16 tháng khi ông nhậm chức. Tháng 1/2009, Quốc hội Iraq hop đồng ý cho quân đội Hoa Kỳ ở lại đến năm 2011, nhưng theo báo San Francisco Chronicle ngày 8 tháng 2 năm 2009 loan tin về chuyến công du đầu tiên của bà Hillary, có chụp hình tân Tổng Thống Obama và tân Ngoại Trưởng Hillary Clinton chụm đầu lại với nhau bàn về tình hình Iraq, rằng nên tìm cách rút quân sớm hơn nữa, kẻo để lâu nếu vì lý do gì không rút quân ra khỏi Iraq được thì sẽ bị thất cử trong kỳ tái tranh cử ( Will hurt re-election).
Yêu và mơ
Thiền Sư nhất Hạnh ngoài tài sáng tác “Ôm giận” trong vụ Bến Tre, còn có tài…nằm mơ. Sáng tác những giấc mơ.
Cũng trên Làng Mai đưa ra một bức thư Thích Nhất Hạnh gửi cho Tổng Thống George W. Bush trước khi tới Việt Nam dự đại hội APEC năm 2006, rằng ông có đứa em mất 2 tuần trước, ông nằm mơ lúc 5 giờ rưởi sáng, thấy em ông nói: “Chúng ta hãy cùng nhau trở về nhà”. Thức dậy ông anh Nhất Hạnh không hiểu, sau hiểu ra khi liên tưởng tới tình trạng Trung Đông và đã bậc khóc. Sau đó xuống bếp pha trà, “tôi nhận ra những gì người em nói là đúng”.
“Ngôi nhà chung đã đủ rộng để cho tất cả mọi người. Chúng ta hãy cùng nhau trở về nhà trong tình huynh đệ.” Ngài Tổng Thống nếu tự cho phép mình khóc được như tôi , Ngài cũng sẽ cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều. Chúng ta đang gây thảm kịch cho những người anh em của mình ở Trung Đông. Họ là huynh đệ của chúng ta… Tôi tin tưởng vào Đức Chúa Trời ở trong Ngài, tôi tin tưởng vào Phật tính trong Ngài.”.Thật là thế giới đại đồng!
Trong chiến tranh Việt Nam, Sư Ông Nhất Hạnh kể công đã nói với tất cả nhân vật quan trọng quốc hội Mỹ, cả Robert McNamara, và tham dự cả hòa đàm Paris mới đưa tới Hòa Bình cho Việt Nam. Chắc chắn cũng đầy “sáng kiến” và dùng “ái ngữ” như vậy.
Cụ Trọng Anh viết:
“..Một phần của sự thống khổ của tòan dân là do sự lên tiếng thiên tả trong Đề Nghị Hòa Bình nông nổi của Thầy đọc tại Washington DC ngày 1/6/1966. Chương V “Love In Action” có chép lại A Proposal for Peace (trang 49-56) trong đo Thầy đề nghị 5 điểm (trang 55) để quân đội Mỹ giao miền Nam cho Cộng Sản và được Mỹ thi hành trọn vẹn trong hiệp định Paris 1973. Hàng triệu người xuống biển cải táng và lên rừng cải tạo thọ ơn phần nào Đề Nghị Hòa Bình nầy.
Trên đây ta thấy những điểm giống nhau giữa hai người cùng lò Columbia: có chí lớn, mộng to và ham quyền lực. Đặc biệt là rất “mềm mỏng”.
Rõ rệt là chính sách ngoại giao của Tân Chính Phủ Barack Obama không nghĩ gì đến sinh mạng của hàng chục triệu người Iraq và cả an toàn cho Hoa Kỳ mà chỉ lo cũng cố quyền lực cho đảng Dân Chủ. Đây không phải lần đầu tiên, mà Obama còn lo việc ngồi lại tòa Bạch Ốc 8 năm ngay cả trước khi tuyên thệ nhậm chức: Trên mạng AOL, từ ngày 17/1/09 ký giả Philip Elliott của hãng AP loan tin từ Hoa Thịnh đốn, Tổng Thống đắc cử Barack Obama đã cho đoàn quân “du kích” tiếp tục chiến dịch quyên tiền vận động cho cuộc tái cử năm ..2012! (Obama launches grass-roots campaign” “toward re-election in 2012).
Dĩ nhiên Tổng Thống Obama và Hillary Clinton, cũng như Thiền Sư Thích Nhất Hạnh, đều vinh vào “tình yêu” nhân loại một chiều và còn “độn” tình yêu đó vào Yêu QUYỀN LỰC, tức cướp chính quyền bằng mọi giá, một yếu tố quan trọng của chủ thuyết Xã Hội Chủ Nghĩa Saul Alinsky mà Obama và Hillary rất trung thành. (Xin đọc sách “Living History” của Hillary Clinton).
Vì vậy mà khi nghe Obama từ khi ứng cử đã tuyên bố sẳn sàng nói chuyện với Hồi Giáo quá khích Iran, kẻ muốn xóa bỏ Hoa Kỳ và Do Thái trên bản đồ thế giới, rồi khi thắng cử ông tân Tổng Thống rất giữ lời, đã sốt sắn dành bài phỏng vấn đầu tiên không phải cho truyền thông Tây phương, Âu hay Á châu, mà là cho đài truyền hình Á Rập (Saudi Arabia) trụ sở tạ Dubai, tên là Al Arabiya, có văn phòng tại Washington DC. Đây là một sáng kiến ngoài mong muốn của phóng viên đài nầy nữa. Thì mọi người chúng ta đều nên vì Hoa Kỳ mà can ngăn, dù sao Barack Obama cũng là Tổng Thống của chúng ta, thù thích hay không.
Bởi chúng ta quá biết cái thiên đàng mù hòa bình giết người của Thiền Sư Nhất Hạnh hơn ai hết!
Bằng chứng là tuần báo Việt Tribune số đầu tuần tháng 2/2009 khi loan tin với tựa “Thế giới mới với Obama”, tác giả Hoàng Ngọc Nguyên giải thích: “Al Arabiya là đài không được nổi tiếng bằng Al Jazeera, là đài chuyên phỏng vấn Bin Laden và hay loan tin giật gân của nhóm Á Rập khuynh tả và chống Mỹ…(…). Trong cuộc phỏng vấn, ông Obama đã làm rõ thông điệp của ông: kẻ thù của ta không phải là người!...Công việc của tôi là truyền đạt một điều: nước Mỹ của tôi quan tâm đến sự an lạc đến thế giới Hồi giáo; ngôn ngữ chúng tôi sử dụng phải là ngôn ngữ của sự trọng thị….Trong gia đình chúng tôi có người Hồi giáo. Bản thân chúng tôi đã sống ở nước Hồi giáo…”. Tác giả Hoàng Ngọc Nguyên viết tiếp rằng để làm rõ hơn ý của ông, Obama nhấn mạnh: “Công việc của tôi đối với thế giới Hồi Giáo là truyền đạt sự kiện người Mỹ không phải là kẻ thù của quí vị. Chúng tôi đôi khi phạm lỗi lầm. Chúng tôi không phải là hoàn hảo. Nhưng chúng tôi không phải là kẻ thù của quí vị.”
Ông Ngọc Nguyên còn cho biết thêm: “Trong khi ông phát biểu như thế, đặc phái viên của ông là George Mitchell đang đến Cairo và sẽ đến Jerusalem và Saudi Arabia ..để tìm một giải pháp hòa bình bền vững cho cuộc xung đột giữa Israel và Palestine.” (Thế giới mới với Obama, Việt Tribune tr. 3, 30, 32).
Mùa tranh cử năm 2008, cả nước Mỹ đều nghe ứng cử viên Cộng Hòa McCain-Palin đã cảnh giác rằng Obama vẫn còn giao du thân mật với tên khủng bố nội địa Bill Ayers. Dĩ nhiên là Obama phủ nhận, còn Ayers lặng thinh; nhưng ngay sau khi Obama đắc cử, vợ chồng tên khủng bố Mỹ Cộng Bill Ayers và Bernadine Dohrn nầy lên tiếng kể công rằng Barack Obama đắc cử là nhờ họ áp dụng chiến thuật từ thời chiến tranh Việt Nam trong chiến tranh Iraq.

Bài trên đây của tác giả Hoàng Ngọc Nguyên cho thấy Bill Ayers đã nói đúng:

1.Đài Al Jazeera, là đài chuyên phỏng vấn Bin Laden và hay loan tin giật gân của nhóm Á Rập khuynh tả và chống Mỹ…Chính Peter Arnett người loan tin ẩu về Bến Tre trong Tế Mậu Thân, sau nầy bị đài NBC, CBS sa thải vì loan tin giật gân chống Mỹ, lại được Bin Laden cho phép phỏng vấn, hiện đang làm cho đài Al Jazeera nầy.
Tóm lại, trong cả hai cuộc chiến, Việt Nam và Iraq, Peter Arnett cùng được kẻ thù của Mỹ cho gặp gở để tung tin cho thế giới thù nước Mỹ.

2. Các nhà tôn giáo đều nhân danh yêu hòa bình, ghét chiến tranh—rất tốt với tinh thần thuần túy tôn giáo—nhưng vô cùng tai hại về chiến thuật chính trị, là đàm phán. Đối phương không có lý do gì chịu nhượng bộ trong đàm phán nếu anh không có sức mạnh cho họ sợ. Lịch sử đã chứng minh: Muốn Pháp nhượng bộ, chịu ký hiệp định Gevene năm 1954 chia đôi đất nước cho Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp phải dùng chiến thuật biển người giết vô số thanh niên Việt Nam trong trận Điện Biên Phủ để Pháp –lúc ấy vẫn còn mạnh—thấy sợ Việt Minh có thanh niên với ý chí sẳn sàng chết thì họ mới chịu cùng với khối Cộng Sản ký hòa đàm Geneve.
Võ Nguyên Giáp viết thế: Chiến thắng ĐBP chỉ là món quà gửi kịp thời cho Phạm Văn Đồng lúc ấy vừa ngồi vào bàn hội nghị. (Triều Tiên trước đó cũng thế).

3. Trong cuộc chiến chống Mỹ cũng vậy, và rõ rệt nhất là chính cựu Bộ Trưởng Quốc Phòng Robert McNamara viết trong quyển nhìn nhận “Chiến tranh Việt Nam là Sai Lầm”, viết rằng ngày 27 tháng 11 năm 1965, có khoảng 20 đến 35 ngàn người phản đối chiến tranh Việt Nam kéo đến bao vây tòa Bạch ốc. Cuộc biểu tình nầy được bảo trợ bởi Ủy Ban đặc trách chương trình hạch tâm cho Hòa Bình (SANE), trong đó có bác sĩ nhi khoa là Benjamin Spock và giáo sư Stuart Hughes của đại học Harvard, đồng chủ tịch Ủy Ban SANE, gửi cho Hồ Chí Minh một điện văn nói rằng SANE đã bảo trợ cho cuộc biểu tình chống chiến tranh này và yêu cầu ông ta chấp nhận hội đàm với Hoa Kỳ. Điện văn còn thêm rằng các cuộc biểu tình sẽ tiếp tục, nhưng sẽ không đòi Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam. [Và sau đó] Rất nhiều cuộc biểu tình khác diễn ra. Điều rất ngạc nhiên là chính tôi lại có rất nhiều cảm tình với những người biểu tình. (Dr. Benjamin Spock ..and Professor Stuart Hughes of Harvard, the co-chairmen of SANE, sent Ho Chi Minh a cable saying SANE had sponsored the march and urged him to accept U.S. offers the negotiation. ..Many more demonstrations were to follow. Surprisingly as it may seem to some, I felt great sympathy for the protesters. (In retrospect, the tragedy and lessons of Vietnam, Robert S. McNamara. P. 217)

4. Nếu quí vị lên Internet tìm Marther Luther Kinh, Jr. bài “Beyond Vietnam”, giới thiệu Martin Luther King diễn thuyết chống chiến tranh Việt Nam tại nhà thờ Riverside Church ở New York ngày 4 tháng 4 năm 1967 với 3,000 người nghe. (Cùng một nhà thờ Thiền Sư Thích Nhất Hạnh nói vụ Bến Tre ngày 25/9/2001). Quí vị sẽ nghe King “tố” rất hùng hồn và sẽ thấy hình nhà lãnh đạo dân quyền nầy tay trong tay với người Mỹ trắng cao ráo hơn ông ta, mang kính cận đi đầu đoàn người với cước chú : “King và Dr. Benjamin Spock dẫn đầu đoàn biểu tình phản chiến hướng đến trụ sở Liên Hiệp Quốc ngày 15 tháng 4 năm 1967”.

Theo tài liệu thì Mục Sư King và Dr. Benjamin Spock cũng dự định ra tranh cử Tổng Thống như Barack Obama vậy. Có lẽ lúc ấy King không được thổi phồng như sau nầy khi bị ám sát (Sách Hillary có cho biết nhiều người lúc ấy chống đối King) nên mộng không thực hiện được. Dù vì lý do gì, dù với lòng yêu người, không muốn chiến tranh. Nhưng khi chủ nhà đang tuyên chiến với địch—Nghị quyết Vịnh Bắc Việt 1964, cho phép Tổng Thống Johnson sử dụng quân lực giải quyết chiến tranh Việt Nam, được lưỡng viện quốc hội biểu quyết thuận, chỉ có hai phiếu chống; giống như Tổng Thống Bush được quốc hội thuận cho đánh Iraq trừ Hussein năm 2002 vậy---Thế mà người trong nhà nhân danh “tình yêu” gì đó liên lạc riêng rẽ với kẻ địch, là Hồ Chí Minh, bảo cứ nhận ngồi xuống thương thảo đi, có chúng tôi “nằm vùng” cho”. Đó có phải là tình yêu chân chính không?. Chưa kể là Cộng Sản sẽ lợi dụng chen vào giựt giây vì thời ấy là chiến tranh lạnh giữa Mỹ và Liên Xô.

Lúc ấy Việt Nam Cộng Hòa còn bị “tình yêu” Hòa Bình của Thượng Tọa Thích Nhất Hạnh mà cụ Tâm Tràng Ngô Trọng Anh mỗ xẽ sách “Love In Action” của Thích Nhất Hạnh mà tài khóc “ôm giận” vu khống Mỹ dội bom Bến Tre sau vụ 9/11, có người Tôn Nữ Như Không dám hổn, cho là Sư Ông miệng niệm Phật mà “Tâm Dao Găm”.

Bài lên tiếng của Tổng Thống Obama đơn phương nhận “Phạm lỗi lẫm”, rồi “ngôn ngữ chúng tôi sử dụng phải là ngôn ngữ của sự trọng thị”, và “kẻ thù của ta không phải là người”.. đích thị là của… “Tâm Dao Găm”. Vì trên tập san Làng Mai, có in bài giảng khóa học hè năm 2003 bằng tiếng Anh, có tựa y như vậy của tác giả Thích Nhất Hạnh: “Man is not our enemy”
( Plum Village’s North American Summer 2003 Retreat).

Về hai “thi sĩ” Tu mà không hành

Là nạn nhân của hòa bình giết người, chúng ta dứt khoát làm sao cho Tổng Thống Barack Obama đừng quá “nhân đạo” mà trở thành nhẹ dạ cả tin. Hãy chứng minh cho ông biết rằng nếu:

-Thiền Sư Thích Nhất Hạnh giỏi thuyết phục đối phương bằng nghệ thuật “lắng nghe” với tình thương, dùng “ái ngữ”, tự nhận lỗi mình để làm hòa bình như bài giảng của Thiền Sư trong đại hội Phật Đản Vesak Liên Hiệp Quốc tháng năm 2008 tại Việt Nam thì sao Sư Ông không áp dụng lòng từ bi nhiệm mầu của mình để “hoán chuyển” khủng bố Taliban đừng cho nổ tiêu hai tượng Phật vĩ đại Bamiyan hàng ngàn năm lịch sử tại Afganistan năm 2001 mà Liên Hiệp Quốc can thiệp và tất cả các chính phủ Phật giáo biểu tình rầm rộ cũng không giữ được?

--Nếu Thiều Sư giỏi và ảnh hưởng với Liên Hiệp Quốc như vậy thì sao không ngọt ngào “hoán chuyển” nhà nước quân phiệt Miến Điện đàn áp các tu sĩ Phật Giáo khi những nhà sư nầy thật sự thi hành hạnh từ bi mà chính Thiền Sư dạy tại Việt Nam “Lắng Nghe để hiểu, nhìn thấy để thương”: quí Ngài lắng nghe sự thống khổ hàng chục năm dài của con dân Miến Điện mà lên tiếng trước họng súng của nhà cầm quyền độc tài quân phiệt dù chết cũng không sợ, đến đổi Đệ Nhất Phu Nhân Laura Bush đã phải khâm phục mà lên tiếng kêu gọi thế giới ủng hộ cuộc “Cách Mạng Áo Cà Sa” được công luận rất cảm kích. Lúc ấy Thiền Sư làm gì ngoài việc chỉ trích Tổng Thống Bush? Khi Miến Điện bị cơn bảo Cyclone tàn phá làm hàng triệu người không nhà ở, không thức ăn nước uống, nhưng nhà nước độc tài không cho thế giới cứu trợ, dù ông Tổng Thơ Ký Liên Hiệp Quốc Ban ki-Moon bay tới can thiệp cũng vô hiệu. Đã vậy chính phủ độc tài quân phiệt Miến Điện còn bắt dân nhịn đói vượt qua vùng bảo lũt đi bỏ phiếu đồng ý kéo dài quyền cai trị kiểu Cộng Sản Venezuela và Zimbawee? Hiện những người Miến nầy sẽ chết dần mòn, sẽ có một “Killing Fields” thứ hai tại xứ Phật giáo Miến Điện. Thiền Sư Nhất Hạnh đang làm gì?

--Thiền Sư muốn Bụt và Chúa ở trong ta, là hòa đồng tôn giáo thì rất tốt. Nhưng khi Cộng Sản bỏ tù Linh Mục Tadéo Nguyễn Văn Lý rồi gần đây đàn áp giáo dân Thái Hà, v.v.. Linh Mục Daniel Berrigan, người viết vô đầu cho quyển “Love In Action” lại cũng “lặng mất.”. Thiền Sư Nhất Hạnh có biết Linh Mục dòng Tên Daniel Berrigan nầy đóng vai trò gì khiến Mỹ thua trận và giao Việt Nam cho Cộng Sản dã man không?

--Suốt 35 năm ấy, Giáo Hội Phật Giáo Thống Nhất nơi xuất thân của Sư Ông, do Hòa Thượng Thích Huyền Quang và Thích Quảng Độ lèo lái, chịu làm “Người tù không tội” với bạo quyền Cộng Sản mà giáo Sư Võ Văn Ái kiên trì thông tin tội ác đàn áp tôn giáo của Cộng Sản lên diễn đàn quốc tế thì Thiền Sư không dám hé môi, còn tiếp tục “Chống Mỹ cứu Việt Cộng”. Đến khi Việt Cộng tịch thu cả tài sản Bát Nhã ở Lâm Đồng năm 2008 là 35 năm dài đau khổ của hàng trăm triệu dân Việt, Miên, Lào trong gông cùm Cộng Sản. Vậy mà Thiền Sư Nhất Hạnh chưa nhận mình có lỗi mà còn tiếp tục “Love In Action” và “Man is not our enemy”.
-- Con người không ai không phậm lầm lỗi. Nhưng quan trọng là phải biết thật sự hối lỗi và quyết tâm chừa lỗi mới đáng nể phục. Sự can đảm hối lỗi đó mới là tấm gương quí giá cho thế hệ sau học hỏi. Thiền Sư Thích Nhất Hạnh từng viết rằng đức Phật dạy thế, nhưng bản thân Sư Ông thì làm khác. Xin chịu lỗi phạm thượng mà nghĩ rằng: Sư Ông Tu mà không Hành.
(Bài nầy sẽ Email qua hội Từ Bi Phụng Sự của Thầy Hằng Trường nhờ chuyễn cho Sư Ông để thỉnh ý về vai trò người LM Daniel Berrigan, người đã làm phép Euchristy cho Thiền Sư trong chiến tranh Việt Nam.)
Trong khi chờ đợi, chúng tôi biết một người không Tu mà Hành. Đó là ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện trong bài thơ “Mỗi Lần Lầm Lỡ”. Bài nầy chính tôi, Nguyễn Việt Nữ, đã đọc trong đại hôi Quốc tế về Nhân Quyền Việt Nam tại Mạc Tư Khoa vào tháng 4 năm 1993 để làm gương cho người miền Nam đã lầm lẫn nghe Hồ Chí Minh trong Mặt Trận Giải Phóing Miền Nam. Xin phép được dài dòng vì trong Love In Action, tác giả dùng tài “ăn khách” như tài tử nên lại tái diễn vở tuồng “Yêu hòa bình ghét chiến tranh” xuyên tạc sự thật mà ít ai dám nói hết.

Nếu im lặng, thế hệ trẻ, nhất là các Phật tử không quan tâm đến chính trị sẽ bị đầu độc vì tin vào nhà Tu mà không Hành nầy. Bằng chứng: Sư Ông và Sư Bà cáo buộc những người Việt hải ngoại đòi hỏi Cộng Sản trả lại quyền tự do tôi giáo và nhân quyền cho toàn dân là do lòng thù hận vì mất quyền lợi thời VNCH. “Chúng tôi đã giúp được người Việt ở Hoa Kỳ thoát khỏi ngục tù của quá khứ. Nhưng cũng nhiều người rất khó vượt qua vì trong quá khứ họ có những chức vị, quyền lợi và họ không chấp nhận được việc họ bị mất đi những chức vị, quyền lợi ấy. Họ trở nên hận thù.” (Chép y nguyên văn bài giảng ngày 4 tháng 5 năm 2008 về Hạnh Phúc khi về Việt Nam, đăng trên báo Làng Mai). Tóm lại, Sư Ông và Sư Bà liên tục nhiều năm cho rằng mình không làm chính trị. Nhưng sáng tác “giấc mơ” trong thư gửi cho Tổng Thống Bush về chiến tranh Trung Đông thì theo Sư Ông không là Chính trị, mà là lời khuyên “Quên hận thù”?

Vì thế nên chúng tôi dùng bằng chứng về một bài thơ mà được sử dụng để giáo dục có thể hòa hợp hòa giải với khủng bố Cộng Sản không?
Hòa giải cho hai phe đừng thù hận nhau, để chấm dứt chiến tranh là công đức vô cùng. Nhưng trước hết phải tìm hiểu ai còn đeo đẳng hận thù? Người Việt tị nạn Cộng Sản chăng?
Sau “Hòa Bình” 30/4/1975 của Sư Ông, hàng triệu người đã liều chết bỏ chạy trốn Cộng Sản. Ba mươi năm sau trở lại làm bia kỹ niệm ở Mã Lai. Việt Cộng còn âm mưu tiêu diệt bia kỹ niệm đó. Các lãnh đạo tôn giáo hết sức chiều chuộng chính quyền, muốn được để yên hành đạo, nhưng họ thẳng tay tiêu diệt để lập tôn giáo quốc doanh.
Hiển nhiên là chính Cộng Sản còn đeo lòng thù hận chứ đâu phải phía Việt Nam Cộng Hòa. Chuyện Việt Nam mà Sư Ông còn xuyên tạc thì Sư Ông Sư Bà biết gì về Trung Đông mà khuyên Bush, khuyên Obama?
Kẻ hậu sinh chẳng biết làm chính trị như chúng tôi, còn biết căn cứ vào sự thật để áp dụng lời người “không tu nhưng hành”, làm thơ để khuyên răng mọi người về hiểm họa Cộng Sản mà bây giờ nhắc lại còn dùng được để phản đối sự xuyên tạc lịch sử của hai “thi sĩ” phản chiến nổi danh: Thích Nhất Hạnh và “đồng chí” Daniel Berrigan, vì nó xãy ra cùng một móc thời gian với “Love In Action” năm 1993 mà cụ Tâm Tràng Ngô Trọng Anh đã phản bác rất nhẹ nhàng và chưa được phổ biến rộng rãi trên đây.
Muốn xóa bỏ hận thù đích thực? Phải nhìn nhận Việt Nam Cộng Hòa có chính nghĩa.
Số là muốn chuẩn bị để năm 1994 Tổng Thống trốn lính Bill Clinton giải tỏa Cấm Vận với Cộng Sản.Tuần báo Time, năm 1992 bèn về Việt Nam tìm phỏng vấn vợ Bảy Lớp, tên Việt Cộng bị tướng Loan bắn chết trong Tết Mậu Thân. Bài báo cáo buộc Việt Nam nghèo khổ vì chiến tranh qua hình ảnh phải ngủ chòi ngoài đồng của vợ con Nguyễn Văn Bảy Lớp. Có lẽ là Việt Cộng dàn cảnh cho bà đóng kịch mà ký giả ngoại quốc ngây thơ tin thật, đăng lời bà nói: “Chồng tôi chết vì tranh đấu cho nền Độc Lập và hiện không còn hận Mỹ mà thù tướng Loan”.
Nhận thấy chiến tranh đã chấm dứt đến lúc ấy là gần 18 năm (1975-1993), mà trong nước còn thù hận như vậy vì người bình dân không biết tội bán nước của Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản của ông ta, muốn đất nước thật sự hòa bình, cần cho tuổi trẻ và thế giới Cộng Sản biết điều đó. Chúng tôi đã đáp lại vợ Bảy Lớp bằng một bài tham luận phát thanh về Việt Nam, trong ấy có đoạn: “Nếu chồng chị tranh đấu cho nền Độc Lập, theo chị hiểu là chống Mỹ xâm lăng, thì Mỹ là chính phạm, sao lại được tha; còn tướng Loan chỉ là tòng phạm thì sao chị còn đeo đẳng hận thù? Phải chăng vì Mỹ có nhiều đô-la, còn tướng Loan tuy cùng họ mà thiếu đô nên không mua được lòng thù hận của chị chăng?”
Bài Tham Luận rất dài gần một tiếng đồng hồ về tội ác của Hồ Chí Minh, về tình hình giáo dục và y tế theo lý lịch, về đàn áp tôn giáo và đảng viên tham nhũng làm khổ dân trong nước v.v. được chị Irina lúc ấy là đồng Chủ Tịch bang tổ chức đại hội tại Mạc Tư Khoa cho phép đọc hết và cho dịch ra các thứ tiếng phát đi trên thế giới.
Chúng tôi đã vinh danh tướng Loan trước thế giới như vầy: Chồng chị, anh Nguyễn Văn Lớp đã có tội tấn Công vào Sàigon mồng một Tết Mậu Thân, lúc chính phủ Việt Nam Cộng Hòa đã ra lệnh giới nghiêm và tướng Loan chỉ làm bổn phận bảo vệ an ninh cho cả triệu mạng người tại Saigon-Gia Định. Mà trước đó chồng chị đã giết tòan gia 6 người trong gia đình bạn của tướng Loan. Nếu chị còn thù hận thì vong hồn 6 người nầy và hàng chục ngàn người bị chết oan trong Tết Mậu Thân sẽ thù chị đời đời mãn kiếp đó chị Bảy?
Còn nếu con chị vì còn trẻ thương cha mà đeo đuổi hận thù mãi tướng Loan thì chị hãy dạy con thù đúng kẻ đã lường gạt đưa chồng chị và cha nó vào chỗ chết.
Anh chị Bảy là người Miền Nam, lầm lỡ tin Hồ Chí Minh đem thân chết đòi “Độc Lập” mà giờ nầy gia đình có công với Cách Mạng bậc nhất như chị lại bị đảng bỏ rơi…. Bằng chứng trình bày đã rõ ràng, vậy chị nên dạy con rằng mình đã lầm lỡ mà nghe tuyên truyền làm việc cho Cộng Sản. Xin gửi chị bài thơ của người đã từng sống dưới gông cùm đó ở Bắc Việt.
Chúng tôi đã viết sách “Dương Thu Hương và con hùm ngủ” nhắc lại tội các của Cộng Sản trong Tết năm 1968 và ca tụng tướng Loan; trong sách có đơn của Hồ Chí Minh xin học trường thuộc địa Pháp, (tr. 162, 320); có kèm nguyên văn Công Hàm năm 1958 của Phạm Văn Đồng dâng Hòang Sa Trường Sa cho Trung Cộng Sách còn nói rõ lịch sử Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam từ đời Hồng Đức (1490) dựa vào Đại Nam Thống Nhất Toàn Đồ của Phan Huy Chú và diễn tả trận đánh oai hùng để gìn giữ non sông Việt Nam năm 1974 của Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa để bảo vệ Trường Sa. (tr. 130, 169, 424).
Liên Xô đã sụp đổ năm 1991. Năm 1993 hội nhà văn Nga và tổ chức Nhân Quyền cho Việt Nam tổ chức đại hội tại Mạc Tư Khoa.Chúng tôi mang tham luận gửi Bảy Lớp đăng trên báo Đại Dân Tộc và sách nầy phát cho tất cả hàn lâm học sĩ, các du học sinh Việt Nam vốn con cháu của Việt Cộng chóp bu để chứng minh với họ và thế giới rằng cứ xem bằng chứng lịch sử đó là thấy dân Việt Nam kể cả đảng Việt Cộng bị Hồ Chí Minh gạt chết cho Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản nhân danh “Độc Lập Thống Nhất”.
Chính quân lực Việt Nam Cộng Hòa mới thực sự chết cho tự do dân chủ.
Lúc ấy sách vừa in xong mới 50 cuốn đầu để chúng tôi mang kịp đi Mạc Tư Khoa, nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn đã cho chạy cái tít thật to nơi trang nhất báo Đại Dân Tộc tại San Jose, California: “Nhà văn Nguyễn Việt Nữ mang “50 viên đạn đại bác tẩm thuốc độc” dư hội nghị nhân quyền tại Mạc Tư Khoa.”(ĐDT số 21 ngày 30 tháng 4 năm 1993)
Sách được phát không và bài tham luận được đọc tại đại hội có sự tham dự của đại tá Võ Đại Tôn, Vũ Văn Lôc; quí ông Trần Quốc Bảo, Ngô Đức Diễm. Canada có phái đoàn Bác Sĩ Lâm Thu Vân. Bên Nga đã trao tận tay ông Nguyễn Minh Cần, và vợ cũng là một hàn lâm học sĩ Nga. Ông Nguyễn Minh Cần, sau nầy xuất bản quyển “Công Lý Đòi Hỏi”, năm 1993 đã cho phát thanh những đoạn chọn lọc của quyển “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” trên đài phát thanh Mạc Tư Khoa về Việt Nam.
Về tôn giáo có Hòa Thượng Thích Minh Tâm chùa Khánh Anh bên Pháp, Hòa Thượng Thích Minh Tuyên tại Hoa Kỳ tham dự. (Lúc ấy quí vị còn là Thượng Tọa).
Bài thơ chấm dứt tham luận gửi cho vợ Bảy Lớp như vầy:
Mỗi Lầm Lỡ
Mỗi lầm lỡ, một mảnh lòng rạn vỡ
Song thời gian hàn gắn được đôi phần
Riêng cái lầm nơi đất đỏ dung thân
Thời gian khoét to và sâu bất tận!
Đời tôi có nhiều lầm lẫn
Lầm nơi, lầm lúc, lầm người
Nhưng cái lầm to uổng phí cả đời
Là đã ngốc nghe và tin Cộng Sản!
Nguyễn Chí Thiện
(1963)
Hậu quả là sau đó về lại Mỹ, chúng tôi phát sách cho các đoàn biểu tình chống Cộng để thêm “vũ khí” đánh địch thì lại bị báo Saigon Nhỏ của Hoàng Dược Thảo, báo Đại Nghĩa của Võ Văn Sĩ và nhóm Vạn Thắng của Lê Tư Vinh phao lên “Việt Nữ là bà Tam Việt: Việt gian, Việt Cộng, Việt Kiều”. Trần Quốc Kháng còn viết báo ám chỉ Việt Nữ là “Trí vận cho Việt Cộng” làm ồn ào một dạo nên Việt Nữ phải làm số thủ tục pháp lý tống đạt cho bà Hoàng Dược Thảo và Võ Văn Sĩ. Bà Sàigòn Nhỏ tự ý tuyên bố với độc giả là từ nay không nói gì tới Việt Nữ, dù khen hay chê. Còn báo Đại Nghĩa thì không dám tuyên bố “đình chiến” như Saigon Nhỏ, nhưng đẻ ra “cụ” Lê Bạch Trúc Quân nào đó nói láo là gặp Việt Nữ trong cuộc biểu tình chống Việt Expo năm 1994. Chúng tôi biết tên thật những người đó, cũng là những người đánh Nguyễn Chí Thiện hiện giờ. Thì ra nghị quyết 36 của Cộng Sản đã thi hành từ rất lâu.
Không nhất thiết những người nầy là Cộng Sản. Có thể họ là Quốc gia, nhưng vì tham tiền, vì ganh tị hay vì ấu trĩ mà bị Cộng Sản giựt giây cho “Ta lại đánh mình”?
Nhưng sách “Con Hùm Ngủ” được nhiều thức giả khắp nơi góp ý và khuyến khích như Luật Sư Phạm Nam Sách, Cụ Nguyễn Đức Hiếu, hội trưởng Hội Cao Niên ở Sacramento, Cali. Úc Châu có nhà văn Hoàng Quốc Kỳ, Canada có tờ “Khai Thác Thị Trường” của Tiến Sĩ Nguyễn Bá Long giới thiệu; nhà văn Hứa Hoành, và đặc biệt là Xuân Vũ- nhà văn cựu Việt Minh tập kết ra Bắc và vượt trường sơn về Nam hồi chánh được giải nhất Văn Học thời Việt Nam Cộng Hòa—giới thiệu: “Sách rất hữu ích để góp phần vào cuộc đấu tranh cho tàn dư chủ nghĩa Mác ở Việt Nam sụp đổ nhanh hơn”.
Chúng tôi –cũng như kỳ đi Mạc Tư Khoa-- xuất tiền túi ra in sách, tự trả chi phí máy bay, ăn ở trong chuyến đi Mạc Tư Khoa, năm 1996 cũng xuất tiền tái bản sách phát không cho các thư viện, trường học, chùa, và các dịp biểu tình chống Cộng v.v. thì lại bị Võ Văn Sĩ tới “tịch thu” hết, giải thích là sách Việt Nữ tuyên truyền cho Cộng Sản!
Bây giờ đánh Nguyễn Chí Thiện ngoài Hoàng Dược Thảo còn có những “hào kiệt”đầy chữ nghĩa nầy không? Hay còn ai chỉ núp sau đàn bà đánh lén?
Trong sách Việt Nữ dùng rất nhiều bài thơ của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện để áp dụng rất chính xác tùy hoàn cảnh khi cần như bài “Mỗi lầm lỡ” trên, nên càng thấy xuất hiện “dư luận” rằng Việt Nữ từng rãi truyền đơn.. ca ngợi Hồ Chí Minh.
Khi Việt Nữ không thèm trả lời vì biết mình quá nhỏ bé so với sự nghiệp của Nguyễn Chí Thiện mà còn bị lôi ra “mổ” thì nói gì mình. À, mà quên, Việt Nữ còn được Tiến Sĩ Trần Chung Ngọc tặng cho tước hiệu “Trí thức man rợ”đó chớ.
Bởi ông nghè Trần Chung Ngọc khen “Cụ Hồ” là anh hùng [giết người?]; Chung Ngọc chống khoa học gia Dương Nguyệt Ánh và bênh vực Thi Sĩ Thích Nhất Hạnh hết mình trong vụ sáng tác bài thơ “Ôm Giận” khi nghe Bến Tre bị Mỹ phá hoại…
Điều nầy khiến Việt Nữ chợt hiểu: mới tố Hồ Chí Minh sơ sơ trong “…Con hùm ngủ” còn bị chụp mũ thay, huống hồ Nguyễn Chí Thiện dám mắng thẳng thừng:

“Tôi biết rõ, đồng bào miền Bắc này biết rõ
Việc nó làm, tội nó phạm ra sao Nó là tên trùm đao phủ năm nào
Hồi cải cách đã đem tù, đem bắn
Độ nửa triệu nông dân rồi bảo là nhầm lẫn!”

Một trong những lý do bị người ta chụp mũ là vì Việt Nữ đã viết sách gọi Hồ Chí Minh bằng Bác, tức tôn trọng ông Hồ. Nhưng khi Nguyễn Chí Thiện bị đói bị bệnh trong tù xứ Bắc, bèn run đùi làm thơ chửi Bác cũng bị nêu đủ lý do như “thiệt” hay “giả” để “đánh” là sao?
Hãy đọc: “Hôm nay, 19- 5. Tôi nằm. Toan làm thơ chửi Bác. Nhưng mà tôi thôi. Vì Bác là “Chính trị gia sọt rác”. Không đáng để tôi đổ mồ hôi làm thơ. “Dù là thơ chửi Bác” Đến thằng Mác Tổ sư Bác!....Kệ cha Bác! (Hôm nay 19-5, Nguyễn Chí Thiện, 1964).
Vậy mà thi sĩ Thích Nhất Hạnh tâu rỗi thế nào để Mục Sư Martin Luther King ca ngợi Cải Cách Ruộng Đất của Hồ và cho chế độ Ngô Đình Diệm là giết người man rợ.
Mong Tổng Thống Barack Hussein Obama hãy coi chừng truyền thông nội thù như Peter Arnett và đừng để “quân sư” Nhất Hạnh dạy “yêu” hòa bình mà “êm ái” trói tay mình lại cho kẻ thù đánh tơi bời như đã từng xãy ra trong lịch sử.

Nguyễn Việt Nữ
14/2/2009