Vào năm 1980 ở
vùng Kinh Tế Mới vất vả quá mà ba tôi vừa từ trại tù Cộng Sản ra, ba tôi lại không muốn lên vùng Kinh Tế
Mới, gia đình tôi phải bỏ cả tài sản nhà cửa ở đây, ban đêm trốn
khỏi vùng KTM để vào miền Nam. Gia đình tôi không dám đi ban ngày mà trốn
đi vào ban đêm vì sợ tụi Việt Cộng giữ lại. Tuy vậy, muốn đi cho
trót lọt, chúng tôi cũng đã cho tụi công an một ít tiền để chúng
làm lơ cho. Gia đình tôi đã có hẹn với ba tôi gặp nhau ở Long Khánh
là nhà cô Hai của tôi.
Lúc bấy giờ cả
nước Việt Nam tụi Việt Cộng vẫn còn bao cấp và ngăn sông cấm chợ. Từ
Long Khánh, gia đình tôi có người quen giới thiệu mua miếng rẫy ở
vùng Chốt Thái thuộc xã Bình Sơn, huyện Long Thành. Ở đây thì đám
cầm quyền Việt Cộng là dân miền Nam và chúng tôi sống cũng dễ thở
hơn vùng KTM rất là nhiều. Chốt Thái là viết tắt của địa danh vùng
chốt đóng quân của quân đội Thái Lan trong lực lượng quân đội đồng
minh giúp đỡ chính quyền Việt Nam Cộng Hòa chống lại Việt Cộng. Hồi
ấy ở đây là tiểu đoàn Mãng Xà Vương của Thái Lan trấn đóng là một
đơn vị quân đội Thái Lan chuyên nuôi rắn để chống lại địch quân. Sau
này, khi tiểu đoàn Mãng Xà Vương này rút về nước, họ đã không thu
gom hết số lượng rắn và một số rắn đã trốn thoát. Chúng sinh sôi
nẩy nở nhanh và nhiều hơn.
Khi gia đình tôi
mua miếng rẫy và làm nhà tại đây đã san bằng một ụ mối để làm nhà
trên đó. Chúng tôi không biết rằng ụ mối này là một ổ rắn và chúng
tôi đã làm nhà và sinh sống trên ổ rắn đó. Có lẽ rằng nhờ ơn phước
tổ tiên ông bà mà gia đình tôi chưa bị rắn cắn. Mà nói cho đúng thì
nhờ ba tôi nhiều hơn. Ba tôi là người rất can đảm. Thỉnh thoảng có
những con rắn bò ra khỏi hang từ dưới nền nhà, chỉ với cây gậy ngắn
là ba tôi đập chết con rắn ngay. Lúc bấy giờ tôi cũng đã 25 tuổi rồi
mà thấy rắn rất là sợ và nhát gan. Một thời gian sau thì những hang
ngách ổ rắn quanh nhà đã bị bịt kín lại bằng đá và gia đình chúng
tôi không còn sợ lũ rắn tấn công nữa.
Thắm thoát mà
cũng đã ba mươi mấy năm trôi qua rồi. Thời gian ấy đã có biết bao
nhiêu biến cố xảy ra với gia đình tôi và bây giờ thì ba tôi đã mất.
Ngồi nghĩ lại những ngày tháng xa xưa ấy, nhìn lên bàn thờ của ba
tôi, tôi lại thương nhớ ba tôi nhiều hơn. Lòng can đảm của ông đã đưa
gia đình tôi vượt qua những nguy hiểm của những tháng ngày giông bão
tối tăm...
Phi Vũ
No comments:
Post a Comment