Translate

Sunday, August 5, 2012

NGỒI XUỐNG ĐÂY


1 comment:

Sông Quê Êm Đềm said...

Tôi có một người bạn, anh là một người lính lại là thương binh, anh nói anh chẳng chính chị chính em gì cả anh viết blog chỉ để xả stress. Tôi theo dõi năm nào đến ngày 27/7 anh cũng đăng bài và đều xót xa, thương cảm cho những người bên kia chiến tuyến thương tật suốt đời mà không một ngày được nhắc tới.

Còn tôi, tôi thương tất cả người lính ở cả hai bên chiến tuyến. Tôi xin nói tiếng nói tự đáy lòng mình, nếu tôi là Nhà nước thì tôi đã cho tu sửa Nghĩa trang của những người lính VNCH ở Biên Hòa lâu rồi, và tôi cũng sẽ còn cho tổ chức cả lễ cầu siêu cho tất cả những người lính đã ngã xuống của cả hai phía trong cuộc chiến tranh.

Chiến tranh đã kết thúc gần 40 năm mà nỗi đau của cuộc chiến tranh vẫn còn hiện hữu, nhưng thời gian qua đi cũng đã cho ta hiểu ra được nhiều điều: Đối với nhân dân thì dù là người lính của QĐNDVN hay VNCH thì họ cũng đều là đồng bào ta, máu chảy ruột mềm.

Tôi đã nhiều lần rơi nước mắt về những người lính của cả hai phía ...và hôm nay đọc bài thơ và nhìn tấm hình này tôi lại thêm một lần nghẹn ngào không cầm được nước mắt Mẹ Việt Nam ơi!