Dương Nghiễm Mậu
Khái Hưng đã chết như thế nào? Từ rất lâu, mỗi lần gặp lại tên
Khái Hưng, tôi lại nghĩ đến điều đó và cùng lúc tôi vẫn muốn biết Khái Hưng,
cùng Tự-lực văn-đoàn,cũng như tất cả những người ở thế hệ Khái Hưng đã làm cách
mạng như thế nào, họ đã nghĩ gì, làm gì. Họ đã hoạt động trong giai đoạn kháng
chiến giải phóng dân tộc ra sao?
Tại sao Cộng sản thủ tiêu Khái Hưng?
tôi nhớ câu thơ ấy của Thanh Tâm Tuyền. Khái Hưng đã bị thủ tiêu, điều ấy đã chắc.
Hồi còn nhỏ ở Hà-nội, đọc một tờ tuần báo vào khoảng năm 1950 gì đó tôi có được
thấy trong một thiên hồi ký, không nhớ tên tác giả, không nhớ rõ tên thiên hồi
ký, tôi chỉ nhớ thiên hồi ký mô tả lại những ngày tù tội của các chiến sĩ quốc
gia bị V.M. bắt giam, trong thiên hồi ký có một đoạn tác giả cho biết đã gặp
Khái Hưng trong một trại giam ở Việt Bắc, tác giả cho biết lúc đó Khái Hưng ốm
yếu, bị đi kiết vì bị hành hạ và cuộc sống đầy ải của nhà tù, rồi Khái Hưng chết
ở đây, những chiến sĩ quốc gia, những bạn của Khái Hưng đã đẵn tre làm phên quấn
xác Khái Hưng thay quan tài và an táng trong một khu rừng ở Đại-từ, những điều
này tôi nhớ mơ hồ lắm và cùng đó hình như tác giả còn nói ngày Khái Hưng chết là
17-11 năm 1947. Tôi không nhớ rõ, nhưng trí óc tôi còn mường tượng nên viết ra,
nó không nhằm cung cấp chính xác một tài liệu, mà tôi chỉ muốn ghi lại những điều
mà trong tâm tưởng tôi hai chữ Khái Hưng vẫn có lúc nhớ đến.
Trong thời gian làm tờ Văn Nghệ tại nhà in ở đường Cô Bắc tình cờ
tôi được nghe truyện về Khái Hưng, người nói chuyện giới thiệu là một người cháu
về đằng bà Khái Hưng, người này nói chính ông đã gặp Khái Hưng lần cuối vào ngay
buổi chiều cán bộ V.M. bắt Khái Hưng dẫn đi, bọn cán bộ này là một thứ du kích
tự vệ xã, Khái Hưng mặc quần áo thường, mang theo một chiếc chăn dạ màu cứt ngựa,
người kể truyện gặp Khái Hưng ở đầu làng, Khái Hưng có nét mặt rầu rầu buồn bã
mỉm cười và giơ tay chào. Sau đó, người nói chuyện bảo dù rất kín, mấy tên du
kích đã lộ ra rằng họ bỏ Khái Hưng vào bao bố đâm chết rồi quăng xuống sông.
Không hiểu ngoài những điều mơ hồ, không có gì làm bằng chứng kia,
còn có những điều nào khác được kể về cái chết của Khái Hưng? Có điều Khái Hưng
đã chết. Khái Hưng đã chết thực và tác phẩm cuối cùng của Khái Hưng -theo như
ghi chép- để lại cho chúng ta là tác phẩm Băn khoăn, trước khi Khái Hưng
bước vào đoạn đường tranh đấu cách mạng cùng các bạn, cùng toàn dân để giải
phóng dân tộc và Khái Hưng đã chết trong cuộc tranh đấu đó.
Nghĩ về cái chết của Khái Hưng, cùng lúc tôi nghĩ đến cái chết
khác của các chiến sĩ quốc gia kéo theo sự thất bại của những người quốc gia
trong lúc đối đầu với Cộng-sản, tôi muốn tìm hiểu và rút ra từ đó những nguyên
nhân đưa đến hoàn cảnh lịch sử đương thời mà với chúng tôi buộc phải có trách
nhiệm. Trở về khung cảnh, những hoạt động của sau năm 1901 khi Đông-Kinh Nghĩa-thục
phải ngưng hoạt động, sau năm 1924 chiến khu Yên-thế của Hoàng Hoa Thám bị tan,
sau năm 1930 Nguyễn Thái Học bị chết ở Yên-báy, Tự-lực văn-đoàn với Nhất Linh,
Hoàng Đạo, Khái Hưng, Thế Lữ, Thạch Lam, Tú Mỡ ... hoạt động trên mặt trận báo
chí, văn chương không phải chỉ là để làm báo, làm văn chương, mà những công việc
của nhóm đã chứng minh rõ, họ chỉ dùng văn chương báo chí để hoạt động cách mạng,
hay nói khác đi, nhẹ hơn, đúng hơn dùng văn chương báo chí cho một vận động cải
cách xã hội theo tinh thần Tây-phương. Những gì đã được viết ra trên báo Phong
Hóa, báo Ngày Nay, cùng các tác phẩm đã minh chứng điều này. Sau bao nhiêu năm
bế môn tỏa cảng, người Tây-học, người trí thức mới của thế hệ 1930 đã nhận thấy
sức mạnh của Tây-phương, cụ thể là nền đô hộ của người Pháp, người trí thức mới
nhận ra sự bại trận, nô lệ của mình: xã hội ta lạc hậu, tinh thần Nho-giáo suy đồi,
hủ lậu, dân ta cực khổ thất học, với quá nhiều tệ đoan, mê tín. Họ thấy rõ muốn
thoát cảnh lệ thuộc trước hết phải nâng cao dân trí, cải cách xã hội. Và họ đã
làm. Các tác phẩm văn chương của Tự-lực văn-đoàn đã đóng một vai trò lớn trong
công việc này: mô tả tranh chấp mới cũ, đề cao đời sống mới. Trên căn bản chấp
nhận tinh thần tự do, dân quyền của những nhà tư tưởng đã làm thành cuộc cách mạng
tư sản 1789 của Pháp. Lý thuyết gia chỉ đạo của Tự-lực văn-đoàn là Hoàng Đạo đã
viết: Mười điều tâm niệm, Nhất Linh đã viết Đoạn tuyệt, Khái Hưng
đã viết Nửa chừng xuân. Trên phương diện xã hội đã đưa ra phong trào Ánh
Sáng. Sau cùng Tự-lực văn-đoàn thành đảng Hưng Việt hoạt động cách mạng, kéo
liền theo đó, Khái Hưng chết. Nhất Linh bỏ ghế bộ trưởng chạy sang Tầu, Hoàng
Đạo chết ở Tầu, Tú Mỡ, Thế Lữ ở lại với Cộng-sản, còn một mình Nhất Linh bơ vơ,
lạc lõng ở Miền Nam đề cao văn chương vượt thời gian không gian, và với chính
bản thân chọn cái chết chống lại chế độ Ngô Đình Diệm.
Suốt một lịch sử kéo dào ba mươi năm, trong đó liên tiếp 20 năm
chiến tranh trên quê hương chúng ta, nếu đổ tội cho cái vận nước mình khốn khổ,
khốn nạn thì không nói làm gì nữa, nhưng nói đến trách nhiệm của những ai tự
nhận như một chiến sỹ quốc gia thì chúng ta phải nhận chúng ta đã thua, chúng ta
phải chịu trách nhiệm nghiêm khắc với hiện tình, và từ đó phải nhận định: từ
những vận động của thế hệ 1930, qua cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc đến nay,
cuộc cách mạng phải có của chúng ta vẫn chưa chấm dứt, vì chúng ta vẫn chưa có
một mẫu người mới, một xã hội mới được xây dựng trên một ý thức hệ Việt mới. Có
phải tôi đã nói lông bông lang bang, vì tôi đang viết những gì về Khái Hưng
không? Có thể phải mà cũng có thể không vì tôi đã nghĩ đến nó khi nhớ lại những
điều Khái Hưng đã viết, và cái chết của Khái Hưng để lại cho tôi. Và vì tôi,
chính tôi, đang có những vấn đề đặt ra: văn chương với xã hội, văn chương với
cách mạng, sự liên hệ của người cầm bút với xã hội, quê hương và nhất nữa khi
đặt mình là nhà văn tôi phải làm gì? Có văn chương nghệ thuật thuần túy không?
Trong số các tác phẩm của Khái Hưng, cuốn được ghi cuối cùng là
Băn khoăn, cuốn sách hình như đã được viết ngay vào lúc đầu những hoạt động
cách mạng của tác giả cùng với lúc Nhất Linh viết cuốn Bướm trắng. Tôi
vẫn tự hỏi: tại sao giữa tác phẩm và đời sống tác giả lại không có một chút liên
hệ nào như vậy. Tại sao Nhất Linh và Khái Hưng lại viết được hai tác phẩm thuần
túy như thế vào giữa lúc họ bắt đầu hoạt động cách mạng. Có thực Băn khoăn
và Bướm trắng đã được viết lúc ấy hay đã viết từ trước mà mãi lúc đó mới
in ra?
Hơn nữa Nhất Linh đã viết Đôi bạn, và tôi nhớ có đọc được
một vài số báo nào đó Khái Hưng viết truyện Xiềng xích rõ ràng là những
tác phẩm liên can mật thiết đến tư tưởng và đời sống tác giả trong xã hội đương
thời ấy.
Có hai tác phẩm của Khái Hưng tôi lưu giữ mà với chủ quan tôi cho
là quan trọng và giá trị là Tiêu-sơn tráng sĩ và Băn khoăn. Cuốn
trên tôi thích có lẽ một phần vì nhân vật Phạm Thái, một nhân vật vừa là chiến
sĩ, vừa là tu sĩ, vừa là nghệ sĩ mà Khái Hưng đã làm sống lại được, còn cuốn sau,
tôi cho đó là một tiểu thuyết rất mới của thời đó, và cho đến bây giờ nữa về nội
dung đã cho tôi một phần nào lý do sự thất bại của những trí thức mới trong giai
đoạn lịch sử vừa qua.
Băn khoăn của Khái Hưng muốn nói là
"băn khoăn" của ai? Của Cảnh chăng? Cậu sinh viên trường luật học giỏi đã hai
mươi nhăm tuổi đang yên ổn học hành... nhưng sang năm thứ ba một hôm như chợt
lởn vởn trong đầu chàng câu hỏi: "Học để làm gì, và đỗ để làm gì?" Rồi câu hỏi
trở thành ám ảnh dòng dã hàng tháng, ám ảnh kỳ cho tới khi nẩy ra câu trả lời
mới thôi. Câu trả lời ấy là: "Học để chẳng làm gì ráo. Đỗ cũng chẳng ích lợi gì
cho chàng, cho tương lai của chàng." Rồi chàng lý luận ầm ỹ trong thâm tâm để
tìm nguyên tắc, quan niệm, ý nghĩa của sự sống, của đời mình. Luận lý cho tới
lúc đến một kết cục chán nản, đau đớn. sống không mục đích, đời là vô vị[1].
Cảnh không học nữa, và mới bắt đầu một cuộc phiêu lưu, dấn mình vào cuộc sống chơi
bời. "Muốn thì được" Cảnh thường nói. Mà khi người ta giàu như Cảnh thì người ta
lại càng dễ được cái người ta muốn. Vì thế mà ngay đêm hôm ấy Cảnh đã trở nên
tình nhân người yêu của bạn. Khi đã phạm tội, hai người ngỏ với nhau những ý
riêng caủ mình rồi ôm nhau cười ngất.
Liên bảo Cảnh:
- Đối với bọn chúng ta chả còn cái gì chúng ta cho là thiêng
liêng nữa.
Cảnh lạnh lùng:
- Rõ em khéo nói kiểu cách!... Và ở cái thời gian khoa học này,
đến thần thánh cũng đã mất hết thiêng liêng đối với lòng tín ngưỡng thành kính
của người đời, thì còn cái gì đáng gọi là thiêng liêng nữa. Họa chăng chỉ có cái
tính xác thịt, cái thú vui hiện tại đáng gọi là thiêng liêng cho một cái gì"[2].
Rồi Cảnh yêu Lan Hương, rồi yêu Hảo, ăn chơi, đánh bạc, bán cả nhà của bố cho,
sau chót bỏ đi, đi đâu, phải chăng đó là cái "băn khoăn" Khái Hưng muốn nói?
Hay cái "băn khoăn" đó là cái "băn khoăn" của ông Thanh Đức, xuất
thân từ một gia đình buôn bán, cai thầu, kinh doanh, và ông đi theo con đường
ấy, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, đến mỏ, đến đồn điền, cho ngay tới khi đang
đánh bạc với một người tình mà ông đã say đắm theo đuổi nghe nói đến cơ hội làm
giàu cũng rũ áo đứng lên ngay. Hoằng, người đang ngồi cùng chiếu bạc đã phê phán:
"Kim tiền! Trời ơi! Kim tiền! Kim tiền làm cho người ta
quên hết ghét, yêu, thù, tức để chỉ nghĩ đến nó, chỉ nhớ đến nó, chỉ chạy theo
một nó. Kim tiền vạn tuế! Sống mãi trong xã hội này, thì một ngày kia tôi điên
thật."[3]
Chừng như với ông Thanh Đức tiền có thể mua được tất, mua người này một đêm, mua
người kia một đêm, mua nhà, mua mỏ, mua nhân nghĩa danh vọng. Như vậy ông Thanh
Đức "băn khoăn" cái gì, "băn khoăn" vì không lấy được Hảo chăng?
Hay cái "băn khoăn" đó là "băn khoăn" của Hảo, con gái độc nhất
của bà án, giàu có, trẻ đẹp, 20 tuổi sống một cuộc đời nhung lụa với bên cạnh vô
số bậc thượng lưu trí thức, vô số thanh niên tân học tán tỉnh, một người mà bố
con Thanh Đức cùng yêu, cùng muốnchiếm đoạt mà cuối cùng lại lấy một người khác.
Phải chăng "băn khoăn" bày tỏ tâm trạng lưỡng lự khi lực chọn trước vô số người
trước mặt mình của Hảo?
Ba nhân vật Cảnh, ông Thanh Đức, cô Hảo là chính trong câu chuyện
"băn khoăn" của Khái Hưng. Thời gian của tác phẩm ngắn ngủi, khởi đầu từ lúc có
tin ông Thanh Đức muốn tục huyền cho tới khi cô Hảo, người con gái mà ông Thanh
Đức theo đuổi, báo tin lấy ông huyện Tô thì chấm dứt.
Khung cảnh xã hội "một đời nhiễu loạn,
vô gia đình giáo dục, vô gia đình luân lý"[4],
đưa thanh niên đến nhận định "sinh ra ở đời để mà sung
sướng, để mà thỏa mãn, chớ không phải để khổ sở; để than phiền, hay để theo đuổi
một mục đích viển vông nào."[5]
Khung cảnh của một xã hội thượng lưu với rượu, với cà-phê rum ngây ngất, với
những canh bạc không nghĩ đến ăn thua; với một phút quyết định đã đủ phương tiện
để rời Hà-nội đi Sầm-sơn tắm biển, rồi từ Sầm-sơn đi Hải-phòng coi chớp bóng,
ngủ với gái, với sinh viên luật thấy chẳng cần phải thi đỗ, với bác sĩ có bịnh
viện giao cho người phụ trông nom, với những cô gái mà tất cả các bạn đều là
tình nhân chung chăn chung gối, chán người này đổi người khác, một xã hội mà
ngay trong đó đã có người phán xét... "thấy đám thanh
niên sống không mục đích, hay với mục đích độc nhất là sự chơi bời phóng lãng
thì em ghê sợ... cho họ quá, và tiếc cho họ nữa... Những bực thanh niên trí thức
như anh Đoan em mà chịu khó làm việc, làm việc với lòng tín ngưỡng thì... hay
biết bao, có ích cho đồng bào biết bao?"[6].
Những nhà luân lý đã từng nói đến những truyện của Sagan thời hậu
chiến vô luân, mà có ai nhớ đến rằng, chính đời sống vô luân, cảnh chồng chung
vợ chạ, cảnh đề cao thú vui xác thịt đã có trong tác phẩm Khái Hưng từ thời tiền
chiến ở Việt Nam.
Trình bày câu chuyện Băn khoăn của Khái Hưng tới đây, tôi
ngưng lại để trở về nhận định tôi đã đưa ra: vì sao người trí thức Tây-học đã
thất bại trong giai đoạn vừa qua khi lãnh đạo tranh đấu.
Lớp trí thức mới sinh ra sai khi tinh thần Văn-Thân khởi nghĩa đã
hết, sau khi lớp trí thức Nho học đã tàn, và người Pháp đã mang văn hóa Tây-phương
vào đào tạo một lớp người mới. Từ tình thế lụn bại của tinh thần quốc gia đó, người
trí thức Tây-học chạy theo ngay, hạ bệ cái cũ một cách tàn tệ, kịch liệt, và cái
mới chói lòa trước mắt làm họ không nhìn thấy gì nữa. Họ du nhập đơn phương,
không lựa lọc, không nhìn chính vào mình. Họ lên án nhà Nho câu nệ khuôn bó theo
Khổng-học, thì chính họ lại bước theo con đường đó để đến với Tây-học, và tạo ra
một lớp trí thức mất gốc, rơi vào cái thực trạng mà cuốn Băn khoăn của
Khái Hưng đã phản ảnh. Với lớp người như thế, với tư tưởng như thế, họ làm sao
không thất bại, phải chăng, đó chính là điều "băn khoăn" của Khái Hưng?
Lỗi lầm của lớp trí thứ Tây-học từ ngay lúc đầu đã gây ra, đưa
đến hiện trạng này, và ngày nay,lớp thanh niên mới,với bài học cũ của lịch sử,
đã nhận ra chưa trách nhiệm của mình từ ngay trên căn bản tư tưởng trong cuộc
dấn thân mà họ phải thực hiện. Hay họ đang tiếp tục đi trên con đường mòn nối
dài khi xưa mà họ cố tình làm ngơ như không biết?
Nhưng tôi vẫn tự hỏi: vì sao giữa lúc bước chân vào cuộc tranh
đấu cách mạng mà Khái Hưng lại viết được Băn khoăn? Không hề có ảnh hưởng
giữa đời sống và tư tưởng tác giả với tác phẩm sao?
Dương Nghiễm Mậu
11-1964
Văn, số 22, ngày 15-11-1964, trang 33-39
No comments:
Post a Comment