Translate

Tuesday, August 16, 2011

Bốn ông mù...

Theo RFA
Mỗi một lần Quốc hội họp thì thiên hạ nôn nóng xem các ông bà nghị có sáng kiến gì không, đặc biệt trong hoàn cảnh mà người nội trợ chúng tôi mỗi buổi sáng đến chợ thì y như bị tra tấn bởi giá các loại thực phầm cứ như khiêu vũ trên sàn của các siêu thị. Chúng tôi chờ Quốc hội lên tiếng để người dân nhẹ bớt gánh lo, nhất là thành phần công chức như chúng tôi với đồng lương nhẹ như một gánh…lá khô! Tiền triệu lãnh vào nhưng chi ra thì chỉ vừa đủ cho hai bữa cơm rất “lành mạnh” rất "xanh" rất thân thiện với môi trường, bởi chỉ toàn rau và đậu hủ!
Chờ cho vui thế thôi nhưng khi đọc báo mới thất vọng. Các ông bà nghị hình như chưa biết nỗi lo thật sự của cử tri khi phát biểu những câu mà đến người bình dân nhất cũng phải phì cười.
Hãy nhìn vào nồi cơm của chúng tôi đi! Các ông bà chỉ sống trên những phương tiện mà người dân có mơ tám kíêp cũng không tưởng nỗi. Ăn thì nhà hàng cao cấp, ở thì biệt thự triệu đô, thế cho nên ông nghị thuộc đơn vị của chính gia đình tôi là ông Đỗ Văn Đương khoe kiến thức đi nuớc ngoài của ông trong một tuyên bố mà, xin lỗi, đứng cạnh chuồng heo cũng không bốc mùi bằng. Ông nói đến bó rau muống của chúng tôi như sau:
Tôi đi các nước thấy giá tiêu dùng đắt đỏ, một đĩa rau muống xào ở Thượng Hải tới 200 nghìn, nhưng ở Việt Nam chỉ mấy chục. Trong nước tôi đi chợ rau muống ở đô thị có thể 5.000 đồng/mớ, đi xuống vùng nông thôn chỉ 2.000, xuống nữa có khi rẻ hơn….
Và ông chạm thẳng đến nỗi mơ ước không bao giờ thực hiện được của người công nhân viên chức nhà nước, đó là cái nhà giá rẻ:
Nhà thu nhập thấp ít người mua hơn, đề ra nhà thu nhập cho người trung bình, tới đây có lẽ là nhà thu nhập cao. Rất nhiều hàng hóa của mình được giảm giá, đồng tiền của mình về Việt Nam được tự do, có giá trị. Cần xem lại đánh giá chỉ tiêu lạm phát này xem có đúng không, theo tôi không phải là cao nhất”
Thưa ông nghị Đỗ Văn Đương,
Bó rau mà ông thấy ở nứơc ngoài nó khác rất xa những bó rau mà cả nhà tôi gồm 6 nhân khẩu ngày ngày phải nhai như bò nhai cỏ, mà khoa học phổ thông gọi là nhai lại. Ông chưa thấy được cái giá 5.000 ngàn của bó rau nó lớn như thế nào đối với chị em nội trợ nghèo của chúng tôi vì vậy ông mới than giùm cho những nước mà ông đi qua. Thuợng Hải mua rau muống 2 trăm ngàn tiền Việt nhưng lương của công chức nước họ 4 ngàn đô la tiền Mỹ một tháng. Còn lương của chúng tôi bao nhiêu ông có biết không?
Tôi biết ông không có bất cứ ác ý nào khi tuyên bố, chẳng qua vì ông chưa hiểu cặn kẽ quy luật kinh tế thị trường cho dù ông có đi khắp cả thế giới thì không biết vẫn là không biết. Cách duy nhất để biết là phải học, nhưng sự học bây giờ cũng đáng nghi ngờ lắm nhất là các vị “một bước lên tiến sĩ” như xã hội đang lên án rầm rầm ngoài kia.
Ông cho là nhà giá rẻ không ai mua có lẽ do người dân đã giàu lên và nhu cầu của người trung lưu hay giàu có mới là nhu cầu mạnh hiện nay. Ông có biết là ông đang mộng du hay không?
Nhà dành cho người nghèo hay văn hoa hơn dành cho người thu nhập thấp khó bán vì đơn giản thôi, họ không có tiền! Thử làm bài toán của lớp ba thôi là hiểu ngay. Một căn nhà loại này giá rẻ nhất cũng hai tỷ bạc Việt Nam. Gia đình một công chức như chúng tôi với đồng lương 8 triệu của hai vợ chồng và 4 đứa con, muốn để dành đủ số tiền này thì ăn uống tằn tiện hết mức, thì phải bao nhiêu trăm năm mới trả hết?
Cám ơn ông đã mụ mị cử tri ông, trong đó có chúng tôi bằng những lời phát biểu có...cánh. Dù sao trong lúc đói mờ người thì bánh nào cũng tốt, kể cả bánh vẽ.
Một người nữa cũng làm cho giới phụ nữ chúng tôi vừa mừng vừa sợ.Mừng vì thấy bà này thành công quá sức. Trong vòng chưa tới 10 năm bà đã một bước nhảy lên tột đỉnh của thành công. Bà là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Tạo: Đặng Thị Hoàng Yến.
Cách nay ít lâu khi tình cờ theo dõi TV thấy bà được người ta bốc dữ quá tôi và ông chồng lầm lì của mình cũng phát ghen. Ghen là phải vì bà còn khá trẻ, mà trong tay lại nắm quá nhiều tiền và quyền lực. Bà thành công trong những dịch vụ khó khăn khiến người ta nghi ngờ và mở cuộc điều tra. Thế là bà dính bẫy với tội danh gì đó mà tôi quên bẵng đi. Đến khi bà xuất hiện trở lại thì bà giàu hơn, quyền lực hơn và nhất là bây giờ bà ngồi cao hơn: Đại biểu quốc hội!
Tôi cứ tin bà học hành ngon lành lắm mới thành công bằng ấy. Tiểu sử bà cho thấy con nhà bình dân không có của ăn của để hay kinh nghiệm thương trường từ gia đình để lại nhưng sao bà cứ thành công hết lĩnh vực này tới lĩnh vực khác. Chỉ có thể giải thích sự thành công của bà một là do kiến thức kinh doanh hai là do...móc ngoặc mà thành. Tôi tin vào nguyên do thứ hai sau khi bà phát biểu giữa nghị trường quốc hội vào kỳ họp vừa qua, bà nói: "Chính nhập siêu là nguồn gốc gây ra lạm phát!"
Nói câu này xong tôi tin bà hí hửng lắm vì có vẻ chuyên gia, có vẻ trí thức, có vẻ thông hiểu kinh tế thị trường cùng nhiều cái "có vẻ" khác....nhưng theo tôi cái "có vẻ" nhất là bà...dốt.
Thật đấy thưa bà. Bà không hiểu quy luật kinh tế nên nhập siêu chưa bao giờ là nguồn gốc của lạm phát cả! Cứ ra chợ một lần như chúng tôi bà sẽ hiểu tại sao người ta gọi là lạm phát. Đó là giá cả nhảy vọt trong từng kí lô thịt. Đổ xăng thì nơm nớp lo tiền có đủ trả so với tháng vừa rồi hay không. Mua bất cứ thứ gì cũng phải nhẩm tính lại đồng lương ngày càng teo lại của gia đình mình...đó là lạm phát đấy, thưa bà!
Phát biểu của mấy ông bà nghị làm chúng tôi nhớ câu chuyện cổ tích "Bốn ông mù sờ voi". Không lẽ Quốc hội chúng ta chỉ toàn là người mù?

No comments: