Trích Tạp chí Thế Giới Mới
Phạm Trần
Quân đội và Báo chí được lệnh nói “Tầu lạ" và “Nước ngòai” để Ám chỉ Trung Quốc!
Chưa bao giờ những người Cộng sản Việt Nam (CSVN) lại thờ ơ trước hiểm họa mất nước vào tay Trung Quốc như trước ngày Đại hội đảng XI sẽ diễn vào tháng 1/2011.
Bằng chứng đã thấy trên đất liền qua “Hiệp ước biên giới trên đất liền giữa nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam và nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa” (Ngày 30 tháng 12 năm 1999), và trên biển qua “Hiệp định giữa nước CHXHCN Việt Nam và nước CHND Trung Hoa về phân định lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của hai nước trong vịnh Bắc Bộ.” (Ngày 25/12/2000)
Từ đó đến nay, không ai được nhìn thấy “Hiệp ước biên giới đất liền” và cũng chưa ai được phép điều tra về những tin tố cáo đảng và nhà nước CSVN đã cắt đất và nhượng biển cho Trung Quốc để đổi lấy sự bảo vệ không bị lật đồ và những khỏan tiến viện trợ kinh tế lãi nhẹ hay không phải hòan trả lên đến hàng trăm tỷ Dollars.
Thực tế hơn, Nông Đức Mạnh, Tồng Bí thư đảng vào năm 2008 đã tự ý bằng lòng, không có phép của Quốc hội, để cho Trung Quốc vào Tây Nguyên khai thác Bauxite. Các Công ty của Tầu đã trúng thầu tượng trưng cho hợp pháp để xây dựng các Nhà máy điện, nhà máy xi măng, xây đâp nước, lập cơ xưởng sản xuất hàng hoá rồi cấm người Việt Nam lai vãng tới như một vùng cấm địa, đặc quyền lãnh thổ!
Ngòai Biển đông thì từ năm 2000, Việt Nam đã mất chủ quyền lãnh hải. Đường biển từ đảo Hải Nam xuống phía nam quần đào Trường Sa hòan tòan thuộc quyền kiểm soát và thao túng của Hải Quân Trung Quốc, mặc dù Việt Nam còn quân đóng trên một số đảo ở Trường Sa.
Trong khi đó, Trung Quốc cũng có quân trên ít nhất 8 đảo chiếm được của Việt Nam từ sau trân hải chiến với Hải quân CSVN năm 1988. Họ tiếp tục đánh dấu các đảo ngầm dưới nước nằm sâu trong vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam và không ngừng kiến thiết sân bay, lập bến tầu, xây trại lính, thiết lập các trạm nghiên cứu tài nguyên, hải sản và tổ chức du lịch ở Quần đảo Hòang Sa sau khi chiếm của Việt Nam Cộng hòa tháng 1/1974.
Bắc Kinh còn bịa đặt ra vùng đặc quyền kinh tế hình “luỡi bò” chiếm từ 80 đến 85 phần trăm diện tích Biển đông, bao gồm cả hai quần đào Hoàng Sa và Trương Sa của Việt Nam.
Từ năm 2008, Trung Quốc gia tăng truy bắt đòi chuộc tiền và hung hãn tấn công làm chết nhiều Ngư dân Việt Nam trong vùng Hòang Sa và Trường Sa nhưng Việt Nam cũng chỉ biết phản đối bằng nước bọt.
Độc ác hơn là vào mùa cá mỗi năm từ trung tuần tháng 6 đến tháng 8, Trung Quôc lại đơn phưpơng ra lệnh cấm đánh cá để gọi là thực hiện các cuộc nghiên cứu đáy biền, mực nước và tài nguyên không phải của họ nhưng lại gia tăng lực lượng Hài quân để bảo vệ các tầu đánh cá của Trung Quốc được tự do đánh bắt trong vùng biền của Việt Nam.
BÁO TẦU CHỬI VÀO MẶT LÃNH ĐẠO VIỆT NAM
Về mặt truyên truyền, một số báo Trung Hoa đã công khai yêu cầu Chính quyền Bắc kinh phải sẵn sàng lực lượng để “dạy cho Việt Nam một bài học nữa” bằng cuộc tấn công quân sự để đuổi quân Việt Nam ra khỏi các đảo còn lại ở Trường Sa.
Hãy đọc một số đọan dịch từ các báo Tầu của Tác giả Vũ Cao Đàm đăng trên mạng báo Bauxite Viet Nam ở trong nước của nhóm Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, trong số ra ngày ngày 08/05/2010 : “Việt Nam là láng giềng của Trung Quốc, nhưng đã không mong muốn cùng Trung Quốc phát triển phồn thịnh. Trong mối quan hệ giữa Trung Quốc và Việt Nam, tôi thấy đây là mối quan hệ giữa “người nông dân và con rắn độc”. Việt Nam luôn sắm vai “thất tín bội nghĩa”, trong những thời điểm quan trọng lại “chơi” lại sự khoan dung và lương thiện của Trung Quốc. Trong tình hình quốc tế hiện nay, vì sự phát triển hài hòa của Trung Quốc, việc dùng lực chống lại Việt Nam không thể chậm trễ hơn nữa. Vì sao phải đánh Việt Nam bằng vũ lực? Tôi xin chỉ ra 2 khía cạnh lớn sau đây:
I. Việt nam là một quốc gia lòng lang dạ sói
“…..Sự vô ơn của Việt Nam còn biểu hiện ở việc lúc đó Việt Nam một tay nhận viện trợ vô tư của Trung Quốc, một tay lại ngấm ngầm chìa ra cho Liên Xô cũ. Dưới sự thao túng của Liên Xô cũ và các nước đế quốc, Việt Nam đã làm đủ trò để quấy nhiễu ở biên giới Trung-Việt, dẫn đến đổ máu cho người dân Trung Quốc. Tại Việt Nam, Việt Nam sát hại và trục xuất số lượng lớn Hoa kiều. Lúc đó Việt Nam còn xuất quân tấn công Campuchia, ủng hộ Heng Somrin. Không thể nhẫn nại hơn trong tình thế bất khả kháng đó, tháng 2/1979, Trung Quốc phát động cuộc chiến tranh phản kích tự vệ. Trong hoàn cảnh đất nước Trung Quốc hết sức khó khăn vẫn vô tư giúp đỡ Việt Nam, nhưng cuối cùng, bọn Việt Nam đã bắt tay với Liên Xô cũ, một đối thủ của Trung Quốc, cầm súng bắn lại ân nhân Trung Quốc. Chúng ta hãy nghĩ xem, bọn Việt Nam lòng lang dạ sói đến mức nào nữa?
II. Việt Nam là đất nước “tiểu nhân bỉ ổi không biết xấu hổ”.
Trung Quốc-Việt Nam là hai nước láng giềng uống chung nguồn nước, nhiều chính trị gia Việt Nam đã đến học tập tại Trung Quốc, tương đối hiểu biết về chính sách và quan điểm nhân văn của Trung Quốc. Trong thời kỳ mới Trung Quốc theo đuổi quan hệ láng giềng hòa bình, hợp tác hài hòa, Trung Quốc vẫn giữ thái độ khoan dung quảng đại để quan hệ với Việt Nam.
Trước đây không lâu, ngày 30/5/2008, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nông Đức Mạnh đột nhiên đến thăm Trung Quốc. Trong cuộc đến thăm lần này, vị Tổng bí thư này nói rất nhiều điều làm cảm động lòng người, mồm bô bô: “láng giềng tốt, bạn bè tốt, chiến hữu tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”, tỏ ra rất chi là thân thiết... sau này mới biết, thì ra kinh tế Việt Nam bị Mỹ cấm vận, lạm phát tăng cao, kinh tế của Việt nam xuất hiện nguy cơ khủng hoảng nên Việt Nam mới chạy đến xin cầu viện Trung Quốc... Đến khi vừa về nước vị Tổng bí thư này liền trở mặt, liên kết với đối thủ cạnh tranh của Trung Quốc là Công ty dầu khí Mobil để khai thác dầu khí trên quần đảo Nam Sa (tức Trường Sa) mà Việt Nam xâm chiếm và cướp đoạt. Việt Nam thật là vô liêm sỉ, không biết hổ thẹn.Trong quá trình tranh cướp các đảo của Trung Quốc, còn ra vẻ “quang minh chính đại” liên kết với công ty dầu khí nước ngoài tiến hành thăm dò khai thác. Mục đích của Việt Nam là quốc tế hóa các đảo chiếm được với tâm địa độc ác, không biết xấu hổ. Đây là hành vi điền hình của “cường đạo biến thành quân tử”, chủ yếu là nhằm thỏa mãn tham vọng của Phương Tây, đặc biệt là Hoa Kỳ, đây là 2 nước vô liêm sỉ. Vì vậy đúng là không thể giải được hận khi Trung Quốc không dùng vũ lực để thu hồi phần lãnh hải đã mất.
Chính sách của Chính phủ Việt Nam đối với Trung Quốc là vô cùng nham hiểm, biểu hiện ở việc, khi Trung Quốc ra sức cải tạo và phát triển kinh tế Vịnh Bắc Bộ và đạt được những thành quả về kinh tế thì Việt Nam một mặt tìm cách lợi dụng và hưởng thụ, một mặt lại liên kết với Hoa Kỳ - quốc gia đầu sỏ trên thế giới để ngăn chặn sự phát triển của Trung Quốc. Khi đăng cai tổ chức Thế vận hội Olympic, Trung Quốc lại đề cập đến vấn đề chủ quyền biển và vấn đề hợp tác Trung – Việt để khai thác dầu khí tại biển Nam Hải (Việt Nam gọi là Biển Đông), thì, bọn Việt Nam đã thực sự là bọn con cháu phá gia chi tử, chúng điên cuồng khai thác trộm tài nguyên dầu khí trên vùng biển của Trung Quốc, Việt Nam còn liên kết với những lực lượng can thiệp “quốc tế”, khiến vùng biển Trung- Việt trở thành một tiêu điểm quốc tế.
Việt Nam đã vi phạm nguyên tắc căn bản: láng giềng hữu nghị, không có chiến tranh, cùng nhau phát triển. Xem ra Việt Nam đã đi theo vết xe đổ của những năm 70, vẫn còn muốn diễn vai kẻ bán đứng ân nhân đã giúp đỡ họ, trở thành một kẻ “tiểu nhân vô liêm sỉ” thực thụ. Hàng loạt các biện pháp hiện nay của Việt Nam giải thích đầy đủ rằng, cuộc chiến tranh Trung - Việt năm 79 vẫn chưa đủ dạy cho Việt Nam một bài học tơi bời thì trong bài học lần này, chúng ta cần làm triệt để, để Việt Nam có được bài học nhớ đời và cũng là vì lợi ích lâu dài của Trung Quốc……”
Bất cứ người Việt Nam nào, ở trong hay ngoài nước, khi đọc được Bài dịch của Giáo sư Vũ Cao Đàm mà lòng dạ không sôi sục, xốn xang muốn vả vào mặt, vào miệng cho rơi hết răng những đứa viết lách hỗn hào như thế? Vậy mà, đáng ngạc nhiên đến rùng mình khi thấy những người mặc áo Lãnh đạo cầm quyền của Việt Nam lại cúi đầu ngậm miệng như hến, không dám cho báo đài của đảng phản ứng.
Sự sợ hãi đến nhu nhược, khiếp hèn này của Nông Đức Mạnh (Tổng Bí thư đảng) , Nguyễn Minh Triết (Chủ tịch Nước), Nguyễn Tấn Dũng (Thủ tướng) nên được giải thích như thế nào cho người dân hiểu?
Thậm chí báo, đài trong nước không dám viết đích danh Tầu của Trung Quốc đã đâm chìm hay tấn công các tầu đánh cà của ngư dân Việt Nam mà chỉ dám viết là “Tầu Lạ”.
Ngay cả khi cả Thế giới đều biết Tầu đã xua quân tấn công và chiếm một số đảo của Việt Nam trong quấn đảo Trường Sa năm 1988, thế mà một viện Thượng tá Hải quân của CSVN, qua tường thuật của Đài Tiếng Nói Việt Nam (TNVN), trong lễ tưởng niệm 64 chiến sỹ đã hy sinh trong cuộc hải chiến này (14-3-1988) ngày tại khu vực Trường Sa vào ngày 9-5-2010 cũng chỉ dám nói “lực lượng quân sự Nước Ngoài” đã tấn công và chiếm đóng một số vị trí của Trường Sa.
Hai Thông tín viên Mạnh Hùng và Việt Cường viết: “Trong diễn văn đọc tại Lễ tưởng niệm, Thượng tá Trịnh Lương Vượng, Phó Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn M46, vùng D Hải quân nhấn mạnh: Với mưu đồ thôn tính Trường Sa, độc chiếm biển Đông, từ cuối năm 1987, đầu năm 1988, lực lượng quân sự “nước ngoài” đã ngang nhiên chiếm đóng một số bãi đá ngầm thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, cán bộ, chiến sĩ Hải quân nhân dân Việt Nam đã kiên quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ quốc gia với phương châm “không dùng vũ lực để giải quyết những vấn đề tranh chấp trên biển”. Bất chấp lẽ phải, quân đội “nước ngoài” ngang nhiên tấn công quân sự, bắn chìm, bắn cháy 3 tàu vận tải của ta.”
Khi nói về tình hình hiện nay ở vùng biển Trường Sa, Trịnh Lương Vượng nói tiếp: “Với toan tính và tham vọng thôn tính Trường Sa, độc chiếm biển Đông của “nước ngoài”, Trường Sa hôm nay vẫn chưa thực sự bình yên. Chúng tôi, những người hiện đang tiếp tục sự nghiệp của các đồng chí, xin thề trước anh linh của tổ tiên, trước hương hồn của các đồng chí, đồng thời xin nhắn nhủ tới các thế hệ mai sau, quyết tâm bảo vệ bằng được quần đảo Trường Sa - một phần lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc và xây dựng Trường Sa trở thành một huyện đảo giàu mạnh, ngang tầm với vị trí chiến lược trên Biển Đông”..
Tại sao Trịnh Lương Vượng và những người làm báo của Việt Nam lại cố ý loan tin sai sự thật hèn hạ tới mức này và ai đã ra lệnh cho họ làm công việc ‘phản quốc” như thế?
Những người ra lệnh cho Vượng và Đài TNVN đưa tin xuyên tạc lịch sử như vậy có biết chính họ đã mang tội “phản bội và phản quốc” rồi không?
Đối với những người dân cầm súng bảo vệ lãnh thổ mà còn bị đối xử tàn tệ như thế thì mấy cái xác của ngư dân Việt Nam bị chết chìm ở Biển đông có đáng là gì nên Báo chí nhà nước gọi Tầu của Trung quốc là “Tầu lạ” cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng đối với những con người lãnh đạo đất nước mà chưa bao giờ dám nhìn thằng vào mắt dân để xin lỗi cho những hành động phản bội của mình thì đạo lý dân tộc của họ đồi với các bậcTiền nhân và các chiến sỹ đã đổ máu cho họ được sống vinh thân phì gia hôm nay cũng không đáng giá một đồng xu. -/-
Phạm Trần
(05/010)
No comments:
Post a Comment