Một thoáng hoài cảm.
Ấy vậy mà tôi cũng về tới Đà Nẵng, quê hương thân thiết của tôi từ trong tâm tưởng. Không biết là đã qua biết bao nhiêu mùa lá rụng, Đà Nẵng vẫn còn đọng trong tôi những nỗi nhớ ngọt ngào. Vẫn những con đường xưa cũ, Hoàng Diệu, Phan Châu Trimh., Trưng Nữ Vương, Đống Đa, Quang Trung...nhưng tôi vẫn thấy như người xa lạ. Tôi cố hình dung lại con đường Kiệt 8 Hoàng Diệu, nơi có căn nhà nhỏ mà tôi sống cùng gia đình từ thuở ấu thơ..Trong ký ức nhạt nhòa của mình, căn nhà ấy có một mảnh sân nhỏ hẹp với ba cây đào xòe bóng mát rượi để anh em tôi nô đùa nay đã không còn nữa. Vẫn còn nhớ hồi còn đi học, mỗi lần tổ làm thuyết trình, tôi lại kê bàn ghế giữa sân, dưới gốc đào để cùng bạn bè thảo luận cho buổi thuyết trình sắp tới. Làm sao mà ta có thể quên được những gì thân thiết nhất của tuổi ấu thơ, khi mà kỷ niệm được gắn chặt vào với ký ức và đã hòa quyện vào nhau không thể tách rời.
Thế rồi đến ngày biến động của đất nước. Gia đình tôi cũng gặp tai biến. Cũng như bao nhiêu gia đình khác ở lại Việt Nam, gia đình tôi phải lâm vào hoàn cảnh ngặt nghèo, đau đớn và tăm tối. Không cần nói nhiều thì ai cũng đủ hiểu.
Tôi đã nhất qiuyết không trở về Việt Nam sau ngày tôi sang định cư tại Hoa Kỳ. Tôi sẽ chỉ trở về khi nào Việt Nam sạch bóng quân thù. Đây là kim chỉ nam của tôi và tôi phải tuân theo vô điều kiện. Chỉ cầu mong quê hương tôi được hoàn toàn độc lập, tự do thật sự. Tôi sẽ trở về để chiều chiều ra bờ sông Hàn ngồi hóng gió, để được đi bộ dọc theo những đường phố Trần Hưng Đạo, Đồng Khánh, Nguyễn Thái Học, Độc Lập...năm xưa, để rồi khi cảm thấy khát nước lại trở về quán nước cạnh trường Nữ Trung Học Hồng Đức để uống ly nước chanh mát rượi mà nhớ lại kỷ niệm tình yêu đầu đời. Ôi! Chỉ nghĩ đến đó mà lòng dạ đã thấy bồi hồi, man mác...
Phi Vũ
09/27/09
No comments:
Post a Comment