Theo kế hoạch, ngày 3/3/2009 Luật sư Lê Trần Luật sẽ bay ra Hà Nội để cùng các giáo dân Thái Hà nộp đơn khởi kiện báo Hà Nội Mới và Đài Truyền Hình Việt Nam.
Khoảng 6 giờ sáng ngày 3/3/2009, tôi đang ngủ thì ông Luật gọi điện thoại bảo tôi ra sân bay Tân Sơn Nhất đem hành lý của ông Luật về, vì "bị họ chặn lại không cho lên máy bay". Ông Luật không nói rõ "họ" ở đây là ai.
Tôi lập tức cùng Luật sư Đạt đi xe máy ra ngay sân bay. Đến cổng an ninh sân bay, tôi nhìn thấy ông Luật đang đứng đó cùng với anh Đặng Phương Quang - mặc sắc phục Cảnh sát khu vực CAP7 (Gò Vấp), còn lại xung quanh có khoảng gần 20 người thanh niên mặc thường phục quần áo rất lôi thôi đi qua đi lại vây quanh ông Luật nhưng dáng vẻ nghênh ngang như ở chốn không người, dù tại đó có hai anh mặc sắc phục An ninh sân bay đang đứng chần dần. Dĩ nhiên, tôi không có vé máy bay nên không thể đi qua cái cổng ấy. Tôi mới hỏi ông Luật: "Có chuyện gì vậy?". Ông Luật trả lời: "Mấy anh này giữ lại không cho lên máy bay, bảo là lệnh sếp như vậy, hành lý đã đưa lên máy bay rồi, bây giờ đang chờ lấy hành lý lại". Tôi quay ra hỏi: "Chuyện này là sao vậy anh Quang?". Anh Quang trả lời lí nhí: "Em không biết. Tại lãnh đạo bảo như thế thì phải làm như thế".
Trong khi tôi đang nói chuyện với anh Quang thì mấy thanh niên này xúm lại nhìn tôi. Tôi hỏi một thanh niên mặc áo thun trắng bỏ ngoài quần, cắt đầu đinh: "Các anh là ai vậy?". "An ninh kinh tế. Chị là ai?". Nghe câu trả lời muốn cười bể bụng, chắc mấy chú này tưởng tôi không biết "an ninh kinh tế" là cái giống gì nên đem ra "hù" tôi chăng? Tôi chỉ ông Luật nói: "Tôi là nhân viên của ông này". "Nhân viên là sao?". "Ơ! Các anh giữ ông này lại ở đây mà không biết ông ta là ai à? Không hiểu nhân viên của ông này làm cái gì à?". Mới nói đến đây thì một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, tầm vóc trung bình, mắt hi hí, mặt nhăn nhó như cái bị rách, nói giọng Bắc the thé nhảy xổ vào quát tôi: "Chị không được phép hỏi chúng tôi. Chị chỉ được hỏi anh Quang thôi". Ơ hay, cái nhà ông này lạ chưa, ông ta là ai mà dám cấm tôi hỏi? Ông ta không mặc đồng phục, sắc phục của cơ quan, tổ chức nào, không có bảng tên, cũng không xuất trình giấy chứng minh cho tôi xem, áo quần thì còn tệ hơn mấy tay xe ôm ngoài cổng sân bay, điệu bộ thì ngênh ngang, nhìn giống xã hội đen nhiều hơn là người lao động lương thiện, ai biết ông ta là cái quái quỷ nào. Lúc đó mà có Ban giám khảo chấm điểm về thời trang thanh lịch chắc chắn tôi chiếm hạng nhất (dù tôi chả ăn mặc sang trọng gì) chớ không phải ông ta hay mấy tay thanh niên nghênh ngang kia.
Tôi vốn dĩ không thích đôi co, cãi cọ với kẻ ngang ngược, những ngữ này thì biết gì lý lẽ mà nói cho vã bọt mép, nói nhiều thì cũng trôi tuột đi như "nước đổ đầu vịt" mà thôi. Chờ lấy va ly hành lý xong tôi đi về.
Vừa về đến Văn phòng, đã gặp ngay "quan phường" đến đưa "Giấy Mời" Luật sư Nguyễn Quốc Đạt và cô kế toán Quỳnh Nhi. Hê hê, coi như Văn phòng này ai cũng đều có Giấy Mời rải đều hết. Thôi thì bảo nhau "khăn gói quả mướp" dọn hết Văn phòng cùng với toàn bộ nhân viên lên Công an quận Gò Vấp ở làm việc luôn cho tiện cả đôi bên. Trời Sài Gòn tháng này nắng nóng chói chang, khỏi mất công các chú Công an Gò Vấp mời tới mời lui cho nắng cực.
10 giờ cùng ngày, ông Luật gọi điện thoại cho tôi hay ông đang ở Công an quận Gò Vấp trong tình trạng: không ai làm việc, giữ không lý do, giữ không giấy tờ mà theo "lệnh của sếp" (chả biết sếp nào), nhưng đi ra phía cổng thì bị gác cổng lôi vô, nghe thật giống y như gà thả trong vườn. Đến đúng 11 giờ trưa mới thấy ông Luật được "hộ tống" trở về. Hình như mấy chú kia sợ ông Luật đi một mình thì "lạc đường" chăng? Đầu giờ làm việc buổi chiều, đích thân "mấy chú" đến tận Văn phòng rước "gà" đem vô "vườn" "thả" tiếp đến 5 giờ chiều. N
Ngày mai tôi không biết ông Luật có "làm gà" nữa hay không, bởi lẽ khi nhà cầm quyền không hành xử theo pháp luật thì không thể căn cứ vào quy định pháp luật mà đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nói chung là làm cách nào cho "gà" không còn điều kiện "xía mỏ" mổ mổ mổ vào các mụt ghẻ ung nhọt của ai đó thì thôi.
Khoảng 6 giờ sáng ngày 3/3/2009, tôi đang ngủ thì ông Luật gọi điện thoại bảo tôi ra sân bay Tân Sơn Nhất đem hành lý của ông Luật về, vì "bị họ chặn lại không cho lên máy bay". Ông Luật không nói rõ "họ" ở đây là ai.
Tôi lập tức cùng Luật sư Đạt đi xe máy ra ngay sân bay. Đến cổng an ninh sân bay, tôi nhìn thấy ông Luật đang đứng đó cùng với anh Đặng Phương Quang - mặc sắc phục Cảnh sát khu vực CAP7 (Gò Vấp), còn lại xung quanh có khoảng gần 20 người thanh niên mặc thường phục quần áo rất lôi thôi đi qua đi lại vây quanh ông Luật nhưng dáng vẻ nghênh ngang như ở chốn không người, dù tại đó có hai anh mặc sắc phục An ninh sân bay đang đứng chần dần. Dĩ nhiên, tôi không có vé máy bay nên không thể đi qua cái cổng ấy. Tôi mới hỏi ông Luật: "Có chuyện gì vậy?". Ông Luật trả lời: "Mấy anh này giữ lại không cho lên máy bay, bảo là lệnh sếp như vậy, hành lý đã đưa lên máy bay rồi, bây giờ đang chờ lấy hành lý lại". Tôi quay ra hỏi: "Chuyện này là sao vậy anh Quang?". Anh Quang trả lời lí nhí: "Em không biết. Tại lãnh đạo bảo như thế thì phải làm như thế".
Trong khi tôi đang nói chuyện với anh Quang thì mấy thanh niên này xúm lại nhìn tôi. Tôi hỏi một thanh niên mặc áo thun trắng bỏ ngoài quần, cắt đầu đinh: "Các anh là ai vậy?". "An ninh kinh tế. Chị là ai?". Nghe câu trả lời muốn cười bể bụng, chắc mấy chú này tưởng tôi không biết "an ninh kinh tế" là cái giống gì nên đem ra "hù" tôi chăng? Tôi chỉ ông Luật nói: "Tôi là nhân viên của ông này". "Nhân viên là sao?". "Ơ! Các anh giữ ông này lại ở đây mà không biết ông ta là ai à? Không hiểu nhân viên của ông này làm cái gì à?". Mới nói đến đây thì một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, tầm vóc trung bình, mắt hi hí, mặt nhăn nhó như cái bị rách, nói giọng Bắc the thé nhảy xổ vào quát tôi: "Chị không được phép hỏi chúng tôi. Chị chỉ được hỏi anh Quang thôi". Ơ hay, cái nhà ông này lạ chưa, ông ta là ai mà dám cấm tôi hỏi? Ông ta không mặc đồng phục, sắc phục của cơ quan, tổ chức nào, không có bảng tên, cũng không xuất trình giấy chứng minh cho tôi xem, áo quần thì còn tệ hơn mấy tay xe ôm ngoài cổng sân bay, điệu bộ thì ngênh ngang, nhìn giống xã hội đen nhiều hơn là người lao động lương thiện, ai biết ông ta là cái quái quỷ nào. Lúc đó mà có Ban giám khảo chấm điểm về thời trang thanh lịch chắc chắn tôi chiếm hạng nhất (dù tôi chả ăn mặc sang trọng gì) chớ không phải ông ta hay mấy tay thanh niên nghênh ngang kia.
Tôi vốn dĩ không thích đôi co, cãi cọ với kẻ ngang ngược, những ngữ này thì biết gì lý lẽ mà nói cho vã bọt mép, nói nhiều thì cũng trôi tuột đi như "nước đổ đầu vịt" mà thôi. Chờ lấy va ly hành lý xong tôi đi về.
Vừa về đến Văn phòng, đã gặp ngay "quan phường" đến đưa "Giấy Mời" Luật sư Nguyễn Quốc Đạt và cô kế toán Quỳnh Nhi. Hê hê, coi như Văn phòng này ai cũng đều có Giấy Mời rải đều hết. Thôi thì bảo nhau "khăn gói quả mướp" dọn hết Văn phòng cùng với toàn bộ nhân viên lên Công an quận Gò Vấp ở làm việc luôn cho tiện cả đôi bên. Trời Sài Gòn tháng này nắng nóng chói chang, khỏi mất công các chú Công an Gò Vấp mời tới mời lui cho nắng cực.
10 giờ cùng ngày, ông Luật gọi điện thoại cho tôi hay ông đang ở Công an quận Gò Vấp trong tình trạng: không ai làm việc, giữ không lý do, giữ không giấy tờ mà theo "lệnh của sếp" (chả biết sếp nào), nhưng đi ra phía cổng thì bị gác cổng lôi vô, nghe thật giống y như gà thả trong vườn. Đến đúng 11 giờ trưa mới thấy ông Luật được "hộ tống" trở về. Hình như mấy chú kia sợ ông Luật đi một mình thì "lạc đường" chăng? Đầu giờ làm việc buổi chiều, đích thân "mấy chú" đến tận Văn phòng rước "gà" đem vô "vườn" "thả" tiếp đến 5 giờ chiều. N
Ngày mai tôi không biết ông Luật có "làm gà" nữa hay không, bởi lẽ khi nhà cầm quyền không hành xử theo pháp luật thì không thể căn cứ vào quy định pháp luật mà đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nói chung là làm cách nào cho "gà" không còn điều kiện "xía mỏ" mổ mổ mổ vào các mụt ghẻ ung nhọt của ai đó thì thôi.
Tạ Phong Tần
No comments:
Post a Comment