Mến tặng “Sư Phụ”
Có đôi khi nỗi nhớ dâng trào
Trôi quanh ta như cơn sóng ngầm tĩnh lặng
Có lúc nhớ nằm im lìm như đang say ngủ
Cũng có khi nhớ dâng lên như ngọn thủy triều
Có lúc nhớ tan ra trong cõi mông lung
Rồi lại hiện về làm lòng ta buồn ủ rủ
Nhớ như giọt mật ngọt, như đường
Làm ta vui khi nhớ về dĩ vãng
Biết làm sao khi lòng ta mãi mhớ
Nhớ nhớ thương thương chan chứa vạn ân tình
Thời gian đâu phải là liều thuốc
Làm tan đi nỗi nhớ khôn nguôi...
PHP
11/14/08
No comments:
Post a Comment